Cố Thanh Hy chọc vào cánh tay Dạ Mặc Uyên, nói hùa theo: “Ngài có nghe không, có người bảo mình không phải cái thá gì kìa. Chậc chậc chậc, có điều hắn ta cũng tự hiểu lấy mình, còn biết mình không phải cái thá gì”.

“Khốn kiếp, ta là cái thá”.

“Ồ... Thì ra ngươi không phải người mà chỉ là đồ vật”.

“Ầm...”

Tên kim cang hộ pháp bị Cố Thanh Hy sỉ nhục không kìm được giận, vung phương thiên hoạ kích về phía Cố Thanh Hy.

Phù Quang cười khẩy, nhảy lên làm một cú xoay người như chim bồ câu, nhanh chóng rút hai thanh trường kiếm ra.

“Keng keng keng...”

Trường kiếm và phương thiên hoạ kích chạm nhau phát ra tiếng vũ khí va chạm lanh lảnh.

Phù Quang có khinh công tốt, tốc độ nhanh, hai kiếm phối hợp ăn ý, nhịp nhàng, mỗi nhát kiếm đều nhanh, mạnh và chính xác.

Dáng người tên kim cang hộ pháp cường tráng, sức lực mạnh, mỗi kích đều mang theo trọng lực huỷ thiên diệt địa, đáng tiếc đối thủ của hắn ta là Phù Quang, mà Phù Quang lại lớn lên cùng với khinh công.

Dù hắn ta có mạnh đến đâu cũng bị Phù Quang dùng lực nhỏ phá lực lớn, giống như trọng lực đè lên bông vải, dù mạnh tới đâu cũng như trâu đất xuống biển.

“Bịch...”

Tên kim cang hộ pháp bị Phù Quang đánh trọng thương, cơ thể vạm vỡ ngã bịch xuống đất, máu chảy ra, hồi lâu không đứng dậy nổi.

Ba tên kim cang hộ pháp khác xông lên định bắt Phù Quang.

Lan kỳ chủ cản họ lại, đôi mắt sắc bén lạnh lùng nhìn thẳng vào Dạ Mặc Uyên.

“Ngươi có thể đưa nữ nhân này đi, nhưng Diệp Phong phải ở lại”.

“Nếu bản vương cũng muốn đưa Diệp Phong đi thì sao?”

“Chiến thần, vì một tên người hầu, ngươi thật sự muốn trở thành kẻ địch của Ma tộc sao?”

“Ma tộc oai lắm sao? Vương gia, xử ông ta”, Cố Thanh Hy đứng nói mà không thấy đau eo, giọng điệu ngạo mạn vô cùng.

Dạ Mặc Uyên cau mày.

Nha đầu này.

Sao giọng điệu của nàng nghe như rất muốn hắn đại chiến ba trăm hiệp với Ma tộc thế nhỉ?

Lời không hợp ý không hơn nửa câu.

Ba tên kim cang hộ pháp của Lan kỳ chủ bước lên, bẻ khớp tay răng rắc, hàm ý đánh nhau hết sức rõ ràng.

Lan kỳ chủ thì đối đầu với Dạ Mặc Uyên.

Phù Quang bước lên chắn trước mặt ba tên kim cang hộ pháp.

Cố Thanh Hy kéo Phù Quang lại mắng: “Thanh Phong và Giáng Tuyết còn đang ở đây, không có chuyện của ngươi đâu, đừng giành sân khấu của họ”.

Ba vạch đen đồng loạt trượt xuống trên trán Thanh Phong và Giáng Tuyết.

Cố tam tiểu thư có ý gì?

Coi họ là người lao động miễn phí à?

Người mà Lan kỳ chủ muốn tìm là nàng được không nào?

Phù Quang ngơ ngác: “Chủ tử, ta sẽ cố gắng hết sức, một mình ta cũng có thể đối phó với ba người họ”.

“Không phải ngươi đã bị thương trong trận chiến vừa rồi sao? Đứng yên đó, không được đi đâu cả”.

Nhìn thấy Cố Thanh Hy nháy mắt ra hiệu cho mình, Phù Quang mới hiểu ra điều gì đó, hắn ta đột nhiên che ngực, nhíu mày: “Ai da, ngực đau quá, ta không điều động được nội lực”.

Mọi người cạn lời.

Với khả năng diễn xuất này, hắn ta coi họ là đồ ngốc à?

Cố Thanh Hy cất cao giọng: “Vương gia, vừa rồi Lan kỳ chủ bảo ngài tàn phế hai chân, cái chân thứ ba vừa nhỏ vừa vô dụng, còn xấu xí, không dám lộ mặt. Ta cảm thấy rất tức giận cho ngài, đáng tiếc ta không có võ công nên không đánh lại ông ta, nhưng ta sẽ hò hét cổ động cho ngài”.

Shh...

Tất cả mọi người im lặng.

Nhiệt độ quanh người Dạ Mặc Uyên giảm đột ngột, sắc mặt hắn tối sầm, đen như nồi than.

Cái chân thứ ba vừa nhỏ vừa vô dụng...

Nữ nhân này...

Hắn muốn bóp chết nàng.

Diệp Phong cạn lời nhắm mắt lại, gần như không dám nhìn khuôn mặt khát máu phủ sương lạnh của Dạ Mặc Uyên.

Hoàng hậu Sở Quốc cũng bị lời Cố Thanh Hy nói làm cho kinh hãi.

Nàng có phải là nữ nhân không? Sao lại có thể nói ra những lời này?

Thanh Phong và Giáng Tuyết rất muốn tự tử luôn cho rồi.

Nàng nói như vậy có khác nào không tìm được đường chết thì thề không cam lòng không?

Lan kỳ chủ cười ha hả, lên tiếng mỉa mai: “Chiến thần đã tìm được một vị vương phi tốt đó”.

“Ầm...”

Dạ Mặc Uyên đáp lại Lan kỳ chủ bằng sát chiêu huỷ thiên diệt địa.

Sát chiêu kia mang theo một ngọn lửa, những nơi ngọn lửa đi qua, ngay cả đá tảng cũng bị đốt thành tro tàn, có thể thấy được lực mạnh cỡ nào.

Lan kỳ chủ giật mình, nhanh chóng né tránh sát chiêu trí mạng kia nhưng vẫn bị lửa sém, cánh tay bị cháy đen một nửa.

Cố Thanh Hy nheo mắt.

Đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy Dạ Mặc Uyên ra tay.

Cũng là lần đầu tiên nàng nhìn thấy có người đốt đá thành tro chỉ bằng nội lực.

Mạnh quá.

Nội lực mạnh quá.

Nếu nàng đối đầu với hắn, chỉ sợ một phần trăm cơ hội thắng cũng không có.

Sau khi kinh ngạc, Cố Thanh Hy vỗ tay reo hò: “Vương gia oai quá, tiếp tục xử ông ta, đốt ông ta, đốt luôn cái chân thứ ba của ông ta đi”.

Mọi người: “...”

Lan kỳ chủ giận tím mặt mày, ngưng tụ nội lực trong lòng bàn tay, đã hoàn toàn bị họ chọc giận.

Khi ông ta đang định dốc hết toàn lực đánh một trận, Huyết Sát đột nhiên chạy tới nói nhỏ vào tai Lan kỳ chủ.

Lan kỳ chủ giật mình, kinh ngạc nhìn về phía Cố Thanh Hy, nói bằng khẩu hình miệng: Ma chủ.

Cố Thanh Hy khó hiểu.

Nhìn nàng làm gì?

Trên mặt nàng có gì hả?

Hình như khẩu hình miệng của ông ta đang nói là ma chủ.

Cố Thanh Hy nhìn sang Huyết Sát bên cạnh Lan kỳ chủ, khó hiểu hỏi Phù Quang.

“Người đó không phải ma chủ à?”

“Bẩm chủ tử, hắn ta là Huyết Sát, tả hộ pháp bên cạnh ma chủ, võ công rất cao, là thuộc hạ thân tín của ma chủ”.

Ặc...

Hắn ta không phải ma chủ...

Vậy là lúc trước nàng đã nhận nhầm người?

Đôi mắt lạnh lẽo của Dạ Mặc Uyên nhìn thẳng vào Cố Thanh Hy, tràn đầy tức giận.

Nữ nhân này tán tỉnh nam nhân ở khắp nơi thì cũng thôi, không ngờ nàng lại dám tán tỉnh cả ma chủ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play