Phù Quang trở tay, một quả pháo hoa trong suốt bay vút lên, sau đó nở rộ rực rỡ trên bầu trời.
Pháo hoa không màu, không vị, lúc nổ cũng không phát ra âm thanh. Đây là tín hiệu cầu cứu quy mô cao nhất của Tu La Môn, tất cả thành viên Tu La Môn đang ẩn náu gần đó đều sẽ đến.
Phù Quang cười khẩy.
Muốn giết môn chủ của họ, trừ phi bước qua thi thể của tất cả thành viên Tu La Môn.
“Ngông cuồng, hôm nay ta sẽ lấy mạng của ngươi trước”.
Ầm...
Khí thế mạnh mẽ đột nhiên phóng ra, các hoà thượng ở cách đó không xa đều không chịu được nằm rạp xuống đất, một số người còn bị gió thổi bay.
Luồng sát khí khổng lồ cuốn thẳng về phía Cố Thanh Hy.
Phù Quang lập tức rút hai thanh kiếm ra, ngưng tụ nội lực vào cả hai thanh kiếm, định dùng nội lực của mình để đỡ sát chiêu kia.
Cố Thanh Hy khịt mũi, cười lạnh lùng, nàng không hề chùn bước khi đối mặt với sát chiêu, thậm chí còn bước lên, hai tay cuốn theo sương độc đánh tới.
“Ầm...”
Luồng sát khí tử vong còn chưa tới trước mặt Cố Thanh Hy đã bị đánh tan một cách dễ dàng.
Cách đó không xa, một giọng nói trầm thấp, từ tốn nhưng uy nghiêm chậm rãi vang lên.
“Ai dám giết vị hôn thê của bản vương?”
Mọi người ngẩng đầu lên thì thấy Thanh Phong và Giáng Tuyết đẩy một chiếc xe lăn từ từ bước đến.
Người nam nhân trên xe lăn đeo mặt nạ quỷ, không thấy rõ diện mạo, chỉ để lộ đôi môi mỏng đang mím lạnh lùng, đôi mắt sắc bén, tàn nhẫn như một cái động không đáy, khiến người ta không thể nhìn thấu, không thể đoán được đó rốt cuộc là một người nam nhân như thế nào.
Dáng người của hắn rất đẹp, hắn mặc bộ đồ gấm màu tím, đai lưng ngọc viền rộng quanh eo tôn lên dáng người hoàn mĩ của hắn.
Hắn chỉ ngồi ở đó, hơi thở toát ra từ trên người hắn đã đủ làm người ta không dám khinh thường.
Như thể hắn vốn đã đứng ở nơi cao nhất của thế gian, cao quý đến mức không thể chạm tới.
“Chiến thần Dạ Mặc Uyên”, Lan kỳ chủ chậm rãi nói ra mấy chữ, có vẻ hơi bất ngờ trước sự xuất hiện của hắn.
Diệp Phong thở phào một hơi thật dài, lúc này mới phát hiện lưng mình đã ướt đẫm.
Chiến thần đến rồi.
Cố Thanh Hy và Hoàng hậu Sở Quốc cũng sẽ được an toàn.
May quá...
Hoàng hậu Sở Quốc cũng thở phào, cúi đầu nhìn xuống mới phát hiện lòng bàn tay của mình đã toát đầy mồ hôi lạnh.
Dạ Mặc Uyên lười nhác xoay chiếc nhẫn bạch ngọc trong tay, thậm chí còn không thèm nhìn Lan kỳ chủ, chỉ cười như không cười nói một câu bằng giọng điệu bình thản.
“Nghe nói có người muốn giết vị hôn thê của bản vương”.
“Hoá ra nàng ta là vị hôn thê của ngươi, thảo nào lại to gan như thế. Chiến thần, vị hôn thê của ngươi dẫn người xông vào núi Vọng Hồn, giết tộc nhân của ta, bắt người hầu của ta đi, chuyện này ngươi tính sao?”
“A Hy nhà ta nhát gan yếu đuối, Lan kỳ chủ đằng đằng sát khí dẫn tứ đại kim cang hộ pháp tới làm vị hôn thê của ta sợ hãi, chuyện này nên tính sao đây?”
Khoé miệng Phù Quang khẽ giật.
Chủ tử nhát gan yếu đuối? Bị doạ sợ?
Con mắt nào của hắn nhìn ra được vậy?
Cố Thanh Hy không nhịn cười được.
Giọng điệu xảo quyệt này khá giống với nàng.
Nhưng cách gọi A Hy... có thân mật quá không?
“Không ngờ chiến thần tiếng tăm lừng lẫy thiên hạ lại là người bênh vực người mình”.
“Ta không bênh vực thê tử của ta thì chẳng lẽ bênh vực ngươi à?”, Dạ Mặc Uyên nhìn ông ta bằng ánh mắt như đang nhìn một tên ngốc.
Một câu nói khiến tình thế vừa có chuyển biến tốt lại trở nên căng thẳng.
Chỉ là lần này Lan kỳ chủ cảm thấy lo lắng hơn.
Chiến thần Dạ Mặc Uyên, cao thủ cấp sáu đỉnh phong, nghe đồn hắn đã bước một chân vào cấp bảy, chỉ cần hắn muốn là có thể đột phá bất cứ lúc nào.
Mà cấp bảy... là cấp bậc cao nhất của võ đạo.
Dù hắn bị tàn phế hai chân, võ công cũng không thể coi thường.
Cộng thêm hai người Thanh Phong và Giáng Tuyết bên cạnh hắn cũng là cao thủ cấp bốn.
Còn có... Phù Quang.
Tên ám vệ thiếp thân chết tiệt kia của môn chủ Tu La Môn.
Trong tình thế này, nếu như đánh nhau thì họ chưa chắc có thể chiếm ưu thế.
Dạ Mặc Uyên nói thẳng, không quan tâm Lan kỳ chủ có đồng ý hay không.
“Bản vương muốn đưa vương phi tương lai của mình đi, Lan kỳ chủ định ngăn cản đúng không?”
Cố Thanh Hy bước tới bên cạnh Dạ Mặc Uyên, chớp đôi mắt long lanh to tròn, bổ sung một câu: “Vương gia nhà ta nói đúng lắm, ngài ấy muốn đưa ta, Diệp Phong và Hoàng hậu Sở Quốc đi. Lan kỳ chủ, ông định ngăn cản ư?”
Thanh Phong và Giáng Tuyết cạn lời.
Lan kỳ chủ đâu phải người ăn no rỗi việc, nếu không phải mối thù sâu nặng thì sao ông ta có thể đi giết Hoàng hậu Sở Quốc?
Phải biết rằng Hoàng đế Sở Quốc yêu thương, sủng ái vị hoàng hậu này nhất. Vì bà ấy, Hoàng đế Sở Quốc có thể làm bất cứ chuyện gì.
Còn Diệp Phong.
Hắn ta vốn là người hầu của Lan kỳ chủ, về Ma tộc với ông ta cũng là chuyện hợp tình hợp lý. Nếu chủ tử muốn đưa Diệp Phong đi thì cần phải trở mặt với Lan kỳ chủ và Ma tộc.
Mặc dù họ không sợ Ma tộc nhưng cũng không muốn rước thêm rắc rối.
Nhưng vương phi tương lai của họ quá giỏi trong việc chọc phá tổ ong vò vẽ.
Thanh Phong và Giáng Tuyết cứ tưởng chủ tử của mình sẽ phản đối, nào ngờ hắn lại nhếch môi cười.
Chuyện... Chuyện gì thế này?
“Lan kỳ chủ, dưới tay ngươi có vô số người hầu, hắn ta chỉ là một trong số đó, tại sao Lan kỳ chủ không chịu đau một chút để mà tặng hắn ta cho A Hy nhà ta nhỉ?”, Dạ Mặc Uyên học theo giọng điệu của nàng, dùng hai chữ “nhà ta”.
Một tên kim cang hộ pháp sau lưng Lan kỳ chủ nổi giận: “Dạ Mặc Uyên, ngươi đừng khinh người quá đáng”.
“Kỳ chủ, Dạ Mặc Uyên quá kiêu ngạo, xin hãy để thuộc hạ giết hắn”.
Dạ Mặc Uyên cười nhạo: “Dù ma chủ của các ngươi ở đây cũng không dám nói ra câu ngông cuồng như thế, ngươi là cái thá gì?”
“Ta không phải cái thá gì cả”.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT