Trong phòng ngủ, hai tay hai chân của Diệp Phong bị trói lại bằng xích sắt thành hình chữ đại, quần áo bị xé rách rải rác khắp nơi.
Hữu hộ pháp đang hoành hành ngang ngược.
Cho dù Diệp Phong giãy giụa thế nào cũng không thể trốn thoát được, ngược lại còn động đến vết thương trên người, dòng máu đỏ tươi chậm rãi chảy ra.
“Chát…”
Hữu hộ pháp giơ tay tát hắn ta một cái, tức giận mắng.
“Phi, ra vẻ trong sạch trước mặt ta làm gì, đừng tưởng ta không biết trước đây ngươi phục vụ Lan kỳ chủ thế nào, với dáng vẻ thấp kém này của ngươi, ta có thể vừa mắt ngươi đã là phúc của ngươi rồi”.
Lời này như đâm thẳng vào tim Diệp Phong.
Ký ức trước đây tựa như dời sông lấp biển hiện lên trong đầu hắn ta.
Mỗi cảnh tượng đều khiến hắn ta sống không bằng chết.
Đời người nếu có thể lựa chọn, ai lại muốn trôi qua cuộc sống như thế.
Ai lại muốn dịu dàng hầu hạ dưới người người khác chứ.
“Đồ đê tiện, một cánh hoa tàn như ngươi cũng dám trừng mắt nhìn ta ư, ta cho ngươi biết, đợi qua tối nay, ta sẽ thưởng ngươi cho thuộc hạ, không phải ngươi thích ra vẻ trong sạch lắm à, để ta xem ngươi còn giả vờ thế nào”.
Sau đó, gã ta lại vừa mắng vừa không ngừng tát.
“Bộp…”
Khoé mắt Diệp Phong có một giọt nước mắt rơi xuống, vết thương trên người có đau đến mấy cũng không bằng trái tim đang vỡ tan của hắn ta.
Nhìn thấy hữu hộ pháp sắp nhào lên, Diệp Phong tuyệt vọng nhắm mắt, chuẩn bị chịu đựng sự đau đớn như tan nát cõi lòng.
Nhưng cảm giác đau đớn cũng không ập đến mà lại nghe hữu hộ pháp thét lên một tiếng, sau đó là tiếng đánh nhau.
Diệp Phong run rẩy mở mắt, không biết Phù Quang chạy đến từ khi nào, đang đánh nhau với hữu hộ pháp.
Còn Cố Thanh Hy thì lạnh lùng cởi áo khoác ngoài của mình, đắp lên người hắn ta, sau đó cởi trói cho hắn ta.
Trong đầu Diệp Phong có tiếng nổ vang lên, khiến hắn ta suýt ngất đi.
Tại sao…
Tại sao hình ảnh thê thảm nhất của hắn ta luôn bị nàng nhìn thấy.
“Sao rồi, có chịu được không?”, Cố Thanh Hy đỡ hắn ta dậy.
Diệp Phong co người lùi về sau, nắm chặt quần áo trên người, che đi da thịt lộ ra ngoài.
Hắn ta cúi thấp đầu, sắc mặt tái nhợt, môi bị hắn ta cắn đến mức chảy máu, như đang cố nhịn điều gì đó.
Thấy dáng vẻ này của hắn ta, Cố Thanh Hy càng nổi giận hơn, nàng lạnh lùng quát to: “Phù Quang, giết gã ta”.
“Vâng”.
“Ầm…”
Cao thủ quyết chiến, đao quang kiếm ảnh, ngói vụn bay tán loạn, sát khí tử vong bao phủ cả toà viện.
Cố Thanh Hy sợ dư chấn khiến Diệp Phong bị thương, bèn đỡ thân thể đang run rẩy của hắn ta rút lui ra bên ngoài.
Diệp Phong cắn rách môi ép mình phải tỉnh táo, vừa giữ chặt áo khoác ngoài vừa nắm lại tay Cố Thanh Hy rời khỏi tẩm cung.
Thỉnh thoảng có ngói vụn bay đến, hắn ta bèn lấy thân thể của mình ra đỡ.
Sao Cố Thanh Hy có thể để ngói vụn làm hắn ta bị thương được, nàng kéo hắn ta tránh trái tránh phải, tránh khỏi những mảnh ngói kia, trốn đến nơi an toàn.
“Nơi này nằm sâu trong Ma tộc, cô mau dẫn Phù Quang đi đi”, Diệp Phong đẩy Cố Thanh Hy, nôn nóng nói.
Dù hắn ta không biết sao Cố Thanh Hy và Phù Quang lại hội tụ được với nhau, nhưng núi Lạc Hồn không giống núi Vọng Hồn, nơi này là một trong những hành cung của Ma chủ… Rất có thể Ma chủ đang ở trong hành cung.
Một khi chạm mặt, bọn họ chỉ có một con đường chết.
“Yên tâm đi, nơi này ầm ĩ như vậy, nếu người của Ma tộc muốn đến thì đã đến từ lâu rồi, hơn nữa… gã ta đáng chết”, lúc nói đến câu cuối, trong lời nói của Cố Thanh Hy loé lên sát khí.
Khi nãy nàng định ra tay, nhưng Phù Quang đột nhiên chạy đến, ra tay trước nàng một bước.
Diệp Phong còn định nói gì đó nhưng có một tiếng bịch vang lên, hữu hộ pháp bị đánh bay, rơi vào đình nghỉ mát bên ngoài, khiến đình nghỉ mát sụp đổ.
“Phụt…”
Gã ta phun ra một ngụm máu tươi, thở yếu ớt.
Phù Quang thì không có chút thương tích chĩa kiếm vào cổ họng của hữu hộ pháp, nhìn xuống gã ta từ trên cao.
Thắng bại đã rõ.
Kinh mạch trên người hữu hộ pháp bị đả thương nghiêm trọng, gã ta không ngờ rằng một thiếu niên mười bảy mười tám tuổi lại có công lực cao như thế.
“Ta là hữu hộ pháp của Ma chủ, ngươi dám giết ta chính là đắc tội với Ma tộc”.
Phù Quang giễu cợt: “Đánh nhau lâu như thế, Ma tộc có ai đến giúp ông không?”
Câu nói này nhắc nhở hữu hộ pháp.
Hành cung canh phòng nghiêm ngặt, tại sao lại không có thủ vệ nào cả?
Gã ta thấp thỏm trong lòng, chợt cảm thấy không ổn.
Nhưng gã ta không muốn tin.
Cố Thanh Hy rút một thanh kiếm khác của Phù Quang ra, trong đôi mắt loé lên sự lạnh lẽo của tử vong.
Nàng gằn từng chữ: “Dám động vào Diệp Phong, ông nên chết đi”.
Hữu hộ pháp đang muốn phản kháng, nhưng kiếm của Phù Quang đã đâm vào cổ họng gã ta, chỉ cần dùng sức một chút sẽ đâm rách cổ họng, lấy mạng gã ta.
Hữu hộ pháp sững người.
Cũng đúng vào khoảnh khắc này, kiếm của Cố Thanh Hy đã đâm sâu vào ngực gã ta.
Máu tươi như tìm thấy lối thoát, phun trào mãnh liệt.
Hữu hộ pháp không thể nào ngờ rằng mình lại chết trong tay hai đứa ranh con.
Hữu hộ pháp chết, thiên địa vô cùng yên tĩnh, chỉ có tiếng lá bị gió nhẹ thổi qua.
Trong ánh mắt trong trẻo của Diệp Phong lộ vẻ phức tạp.
Phía xa…
Ma chủ và Huyết Sát đứng một trước một sau.
Ma chủ vuốt mái tóc đen suôn mượt như thác của mình, khàn giọng nói một câu: “Ngươi nói xem, đánh nhau lâu như thế mà thủ vệ của Ma tộc chúng ta vẫn không xuất hiện, có phải quá kỳ lạ không?”
“À… vâng…”, không phải chủ tử cố ý thả bọn họ rời đi sao? Còn bảo thủ vệ ra mặt làm gì?
Bây giờ mà ra mặt không phải sẽ kỳ lạ lắm sao?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT