Đau đến mức gã muốn đập đầu tự tử, nhưng gã lại không thể chết.

Gã chỉ có thể trơ mắt nhìn thân thể bản thân dần tan ra, mãi đến khi hoà tan đến ngực mới chết đi trong đau đớn.

Một thủ vệ khác nhìn thấy cảnh này thì sợ đến mức tái mặt.

“Ma… Ma chủ…”

“Hình như ngươi cũng có phần làm phiền thời gian ta và tỷ tỷ ở bên nhau đúng không?”

Thủ vệ lắp bắp: “Tỷ tỷ?”

Tỷ tỷ nào?

Vù…

Sát khí ngập trời lập tức ùn ùn kéo đến.

Thủ vệ nhận ra điều không ổn.

Tiếc là đã muộn rồi.

Bên tai là tiếng cười khinh thường của Ma chủ: “Ngươi mà cũng xứng gọi nàng là tỷ tỷ à”.

“A…”

Chẳng những hai tay hai chân thủ vệ nổ tung, mảnh vụn rơi đầy đất.

Mà con ngươi, lỗ mũi, lỗ tai của hắn ta cũng bị cắt rời, khiến hắn ta đau đến mức không ngừng lăn lộn.

Điều khiến hắn ta khó chịu hơn là những đoá hoa ăn thịt người kia không biết bò tới từ nơi nào, chen lấn nhau cắn hắn ta, mãi đến khi cắn chết hắn ta.

Trong bóng tối, một bóng người màu đen bay đến, quỳ xuống trước mặt Ma chủ, cung kính hành lễ.

“Thuộc hạ Huyết Sát bái kiến Ma chủ”.

“Đứng lên đi”.

“Chủ tử, cô nương kia tên là Cố Thanh Hy, là tam tiểu thư không được cưng chiều của phủ Thừa Tướng, cũng là vị hôn thê của chiến thần Dạ Mặc Uyên, đồng thời còn có quan hệ mật thiết với Tu La Môn, Thanh tông chủ của Tu La Môn từng cứu nàng ta, còn đưa ám vệ Phù Quang của môn chủ Tu La Môn trước đây cho nàng ta, còn thân phận thật sự của nàng ta, tạm thời vẫn chưa thể điều tra ra”.

“Ngươi có cảm thấy nàng ta rất giống một người bạn cũ không”.

Huyết Sát ngây người, hắn ta suy nghĩ một lúc lâu vẫn không thể nghĩ ra rốt cuộc Cố cô nương giống với người bạn cũ nào của chủ tử.

Hắn ta đi theo bên cạnh chủ tử từ nhỏ, dường như chủ tử… không có người bạn nào cả…

Huyết Sát cúi đầu không dám lên tiếng, im lặng đợi lệnh của Ma chủ.

Nhưng Ma chủ mãi không ra lệnh, chỉ như tự lẩm bẩm, sau đó chợt nhẹ nhàng nói một câu: “Nàng ta cũng không giống với nữ nhân kia, nàng ta cởi mở hơn nữ nhân kia nhiều, chỉ có… đôi mắt là giống thôi”.

Nữ nhân?

Chẳng lẽ là chỉ môn chủ Tu La Môn?

Không phải chủ tử đã giết nàng ta rồi sao?

Lại im lặng một lúc lâu, sau đó Huyết Sát cẩn thận nói: “Chủ tử, chuyện ngài đại chiến với môn chủ Tu La Môn bị trọng thương, sau đó phải tán công chữa thương trong rừng trúc là do Hạnh Hoa kỳ chủ tiết lộ ra ngoài”.

“Những kẻ tham gia ép ngài thoái vị có Hạnh Hoa kỳ chủ, Đào Hoa kỳ chủ, Thạch Lựu kỳ chủ và Hà Hoa kỳ chủ, còn có đám người hữu hộ pháp, không biết chủ tử muốn xử lý bọn họ thế nào”.

“Một đám cặn bã dám cắn lại chủ nhân, giết là được”.

“Giết hết… bốn kỳ chủ luôn sao”, Huyết Sát thở gấp..

Giết bốn kỳ chủ trong mười hai kỳ chủ, vậy chẳng phải Ma tộc sẽ phải thay máu sao.

“Hai tiện nô này dưới quyền ai?”

“Hình như là Cúc Hoa kỳ chủ”.

“Vậy à…”

Ma chủ hái một đoá hoa cúc hồng tươi lên, cầm trong tay tuỳ ý chơi đùa, nở một nụ cười tàn nhẫn bóp nát từng cánh hoa: “Hôm nay bản toạ chướng mắt hắn ta, giết luôn đi”.

Huyết Sát hít một hơi khí lạnh.

Chỉ vì hai thủ vệ bàn tán về hữu hộ pháp, làm phiền thời gian chủ tử ở cùng Cố tiểu thư, đã khiến chủ tử trút cơn giận lên người Cúc Hoa kỳ chủ?

Dù cảm thấy Cúc Hoa kỳ chủ bị tai bay vạ gió, đột nhiên phải gánh tội, nhưng Huyết Sát vẫn tuân lệnh.

Mười hai kỳ chủ có năm kỳ chủ bị tiêu diệt, chắc chắn là chuyện lớn khiến thiên hạ khiếp sợ.

Từ hôm nay, bố cục của Ma tộc cũng hoàn toàn thay đổi.

Ma chủ nhìn theo hướng Cố Thanh Hy rời đi, hơi lạnh trên người lập tức giảm đi mấy phần, hắn ta cười một tiếng, vạn vật trong thiên địa đều như mất đi màu sắc.

Hắn ta vung tay phải, trên vách đá lập tức xuất hiện một hàng chữ: “Tỷ tỷ, đợi ta mấy ngày, mấy ngày sau ta sẽ đi tìm tỷ”.

“Đi thôi”.

“Vâng…”

Huyết Sát lau mồ hôi.

Thật không biết chủ tử nghĩ gì.

Lúc trước giả vờ ngây thơ không biết võ công.

Bây giờ…

Chữ trên vách đá này…

Dù là ai nhìn cũng biết là do cao thủ tuyệt thế khắc xuống.

Huyết Sát muốn nhắc nhở, nhưng nghĩ đến tính cách của chủ tử, hắn ta chỉ đành thôi.

Dù sao trước giờ chủ tử đều không hành động theo lẽ thường, hắn ta đã quen rồi.

Trong phòng ngủ của hữu hộ pháp.

Cố Thanh Hy lần mò đến đây, dừng lại trước cửa phòng ngủ của hữu hộ pháp.

Cả hành cung rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức khiến người ta hoảng sợ, chỉ có tiếng vang truyền đến từ trong phòng.

“Buông ta ra, ta là người của Lan kỳ chủ, ông đối xử với ta như thế, Lan kỳ chủ sẽ không bỏ qua cho ông đâu”.

“Ha… Ngươi nghĩ ta sợ ông ta sao? Ta cho ngươi biết, mấy kỳ chủ khác của Ma tộc đã không thích ông ta từ lâu rồi, nếu không vì lần này Ma chủ tốt số chạy thoát, thì người chết tiếp theo sẽ là Lan kỳ chủ”.

“Huống hồ ngươi cấu kết với người ngoài đại náo núi Vọng Hồn, làm ầm ĩ ở núi Vọng Hồn, ngươi cho rằng ông ta sẽ còn bảo vệ ngươi như trước à? Diệp Phong à Diệp Phong, biết điều thì ngươi ngoan ngoãn chiều ta đi, chỉ cần ngươi phục vụ tốt cho ta, ta đảm bảo nửa đời sau ngươi sẽ sống rất thoải mái”.

“Ông muốn làm gì, đừng đụng vào ta…”

Là giọng của Diệp Phong.

Cố Thanh Hy nhìn vào xuyên qua cửa sổ.

Vừa thấy tình cảnh bên trong, nàng lập tức nổi trận lôi đình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play