Không ít phu tử của học viện có ấn tượng rất tốt với Diệp Phong.
Tiếc là quá nhiều chứng cứ đều chỉ về phía hắn ta, bọn họ không thể không tin.
Còn những học sinh ghen tị với tài hoa của Diệp Phong đều chỉ muốn giẫm hắn ta xuống bùn.
Thượng Quan phu tử ung dung cất lời với giọng điệu nhẹ nhàng: “Trông Diệp Phong không giống kiểu người tội ác tày trời, có lẽ thật sự có hiểu lầm gì đó cũng không chừng. Không bằng cho Cố tam tiểu thư một cơ hội, nếu trong ba ngày, cô có thể tìm thấy hung thủ, chúng ta sẽ thả Diệp Phong, nếu cô không tìm thấy, vậy Diệp Phong chỉ có thể đền mạng cho Viện trưởng thôi”.
Cố Thanh Hy đáp: “Được”.
Dung phu tử vội la lên: “Thượng Quan phu tử, rõ ràng Diệp Phong chính là hung thủ, cần gì phải phí công nữa”.
“Nếu Diệp Phong không phải hung thủ thì chẳng phải chúng ta vu oan người tốt sao, còn nếu Diệp Phong là hung thủ, nhiều nhất cũng chỉ để hắn sống thêm ba ngày nữa thôi, có một câu Cố tam tiểu thư nói đúng, học viện to lớn như thế, chẳng lẽ còn không trông chừng được một thư sinh sao?”
Mấy phu tử khi nãy còn hung hăng lập tức im lặng.
Thượng Quan phu tử nói có lý.
Nếu Diệp Phong không phải hung thủ, chẳng phải sẽ khiến Viện trưởng chết không nhắm mắt, còn hung thủ thì nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật sao.
Dung phu tử vẫn còn tức giận, lời nói vô cùng quyết đoán.
“Ta có thể cho cô ba ngày điều tra ra hung thủ, nhưng nếu ba ngày sau vẫn không cho ta một câu trả lời hài lòng, ta chắc chắn sẽ khiến Diệp Phong sống không bằng chết”.
“Được”.
Một phu tử dạy dỗ người khác lại nói ra lời sẽ khiến Diệp Phong sống không bằng chết, thật sự không biết sao ông ta có thể nói được?
Cố Thanh Hy đi tới Tàng Thư Các, quan sát tỉ mỉ bên trong một lần nữa.
Mọi người tâm trạng nặng nề, đang định rời đi thì Cố Thanh Hy đột nhiên hô to.
“Đợi đã, Tàng Thư Các còn có một dấu chân”.
Câu nói này thu hút sự chú ý của mọi người.
“Dấu chân gì?”
“Mọi người xem”, Cố Thanh Hy chỉ về phía cửa sổ cách đó không xa, nơi đó còn có một dấu chân mơ hồ, có điều vị trí của dấu chân này khá khuất, còn rất nhẹ, nếu không nhìn kỹ thì hoàn toàn không nhìn ra.
Từ phu tử kêu lên: “Dấu giày cách xa hơn một thước, có người nhảy cửa sổ chạy trốn?”
Tiêu Vũ Hiên cũng tỏ vẻ kích động: “Có nghĩa là ngoài Diệp Phong, lúc đó trong Tàng Thư Các vẫn còn một người khác? Rất có thể Viện trưởng đã bị người kia giết”.
Dung phu tử hừ lạnh: “Khi nãy có nhiều người tiến vào Tàng Thư Các như thế, có lẽ là ai đó để lại không chừng”.
Cố Thanh Hy trợn mắt: “Dung phu tử, ông không thể vì có thành kiến với Diệp Phong mà đổ tội lên đầu hắn ta được, không phải các ông đã kéo dây chặn quanh hiện trường vụ án rồi sao? Ai có thể đến gần chứ? Hơn nữa, dưới ánh nhìn của mọi người, ai dám nhảy cửa sổ?”
“Nhưng cái này cũng không thể chứng minh Viện trưởng không phải do Diệp Phong giết”.
“Nhưng cũng không thể khẳng định Viện trưởng là do Diệp Phong giết, không phải sao?”
“Cho dù thế nào thì hắn ta vẫn có tình nghi, phải nhốt lại. Ba ngày, trong vòng ba ngày nếu cô không tìm ra hung thủ, Diệp Phong vẫn phải đền mạng”.
Dung phu tử vung tay áo rời đi, để lại mọi người trợn mắt há mồm.
Tiêu Vũ Hiên giải thích: “Lúc Dung phu tử tuyệt vọng nhất là Viện trưởng giúp ông ta, cho nên, tình nghĩa giữa ông ta và Viện trưởng rất sâu đậm”.
Cố Thanh Hy nhìn bầu trời, phía đông đã xuất hiện ánh sáng, mặt trời chậm rãi mọc lên.
Trời đã sáng, nàng trở về phủ Dạ Vương cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Nàng duỗi vai, đang định đi chợp mắt một lúc sau đó lại suy xét về vụ án thì đột ngột có một người hốt hoảng chạy tới, sợ hãi nói.
“Không xong rồi, Diệp Phong… Diệp Phong chạy trốn rồi”.
Không đợi mọi người kịp phản ứng, lại có một người lảo đảo chạy đến, sắc mặt tái nhợt.
“Dung… Dung phu tử bị Diệp Phong giết chết rồi”. .
ngôn tình tổng tài“Cái gì…?”
Tất cả mọi người đều hoảng sợ.
Tình nghi giết hại Viện trưởng của Diệp Phong còn chưa được rửa sạch, hắn ta lại dám giết Dung phu tử.
“Lật trời rồi, bây giờ Diệp Phong ở đâu?”
“Ám vệ hộ viện của học viện đang bao vây hắn ta rồi, nhưng võ công của hắn ta quá giỏi, tốc độ lại nhanh, ám vệ hộ viện không thể giữ chân hắn ta, hắn ta chạy mất rồi”.
Sắc mặt Tiêu Vũ Hiên rất khó coi, hắn ta lẩm bẩm: “Không thể nào, sao Diệp Phong có thể giết người được?”, chẳng lẽ thiếu niên che mặt cứu nha đầu xấu xí đêm đó không phải Diệp Phong?
“Thật mà, rất nhiều người trong học viện đều nhìn thấy”.
“Đi… Đi qua xem thử”, Từ phu tử đen mặt, đồng loạt rời đi cùng Thượng Quan phu tử và các trưởng lão của Trấn Luật đường.
Cố Thanh Hy cũng bực bội đi theo sau bọn họ.
Dung phu tử bị giết bên ngoài phòng ngủ của Viện trưởng, cũng bị cắt cổ bằng một đao, động tác nhanh chuẩn ác.
Lúc chết trên mặt ông ta cũng có vẻ ngạc nhiên và khiếp sợ, tựa như phát hiện một bí mật lớn nào đó.
Bên cạnh Dung phu tử có không ít học sinh và hạ nhân đang vây quanh, những người này đều tỏ vẻ hoảng hồn, một lúc lâu vẫn chưa lấy lại tinh thần.
Nhìn thấy thi thể của Dung phu tử, Từ phu tử gần như suy sụp: “Rốt cuộc là ai làm? Ai nói cho ta xem đã xảy ra chuyện gì?”
Lý Hằng run rẩy bước ra: “Chúng… chúng ta cũng không biết rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì lắm, chỉ… chỉ nghe thấy Dung phu tử đột nhiên hô to một tiếng ‘ai đấy’, chúng ta cho rằng Dung phu tử đang gọi chúng ta bèn vội vàng chạy tới, không ngờ lại nhìn thấy Diệp Phong đi ra khỏi phòng Viện trưởng tựa như bóng ma… Trên người hắn… rất lạnh, lạnh đến mức không giống con người, mà giống như ác quỷ bò ra từ địa ngục hơn”.
“Sau đó thì sao…”, Từ phu tử hét to.
“Sau đó… Sau đó hắn ta dùng một đao cắt cổ Dung phu tử, quá đáng sợ, tốc độ của hắn ta thật sự quá đáng sợ, ánh mắt của hắn ta càng đáng sợ hơn, ta chưa từng thấy Diệp Phong có ánh mắt đáng sợ như thế bao giờ”.
Dường như Lý Hằng đã bị doạ sợ, mãi không thể bình tĩnh lại, chỉ không ngừng lẩm bẩm.
Những người đi bên cạnh Lý Hằng nói tiếp: “Sau đó ám vệ hộ viện xuất hiện, bọn họ bao vây Diệp Phong, nhưng… tám người cũng không thể làm gì Diệp Phong, vẫn để hắn ta trốn thoát”.
“Mọi người chắc người kia là Diệp Phong chứ? Có nhìn lầm không vậy?”, Tiêu Vũ Hiên chen vào một câu.