Nàng đến gần Diệp Phong, cho hắn ta một ánh mắt an tâm: “Ta biết ngươi không yên tâm về bà mình, ta sẽ thay ngươi chăm sóc tốt cho bà ấy, cũng sẽ trả lại sự trong sạch của ngươi trong thời gian ngắn nhất, ngươi hãy nhẫn nhịn trước đã”.

Trong con ngươi của Diệp Phong thoáng qua vẻ kinh ngạc.

“Cô theo dõi ta?”

“Không tính là theo dõi, trùng hợp nhìn thấy”.

Đám người Dung phu tử cũng không cho bọn họ quá nhiều thời gian nói chuyện, ông ta sai người áp tải Diệp Phong rời đi.

Từ phu tử giận đến mức đấm thẳng vào ngực: “Tiểu Hy, biết người biết mặt nhưng không biết lòng, Diệp Phong không phải người tốt lành gì".

Trong phủ Dạ Vương.

Dạ Mặc Uyên ngồi trên xe lăn ngắm ánh trăng huyền bí sáng trong, trong tay lười biếng di chuyển ngọc bản chỉ.

Giáng Tuyết ở bên cạnh đang bẩm báo lần lượt.

“Chủ tử, Tam tiểu thư bị nhiều bên thế lực truy sát, trong đó bao gồm cả hoàng thượng, thái hậu và người của ma tộc, người ra tay giải cứu Tam tiểu thư chính là người của Tu La Môn”.

Thanh Phong có chút kinh ngạc, Dạ Mặc Uyên dường như cũng hơi bất ngờ.

“Tu La Môn?”

“Phải, hơn nữa còn là Thanh tông chủ một trong thất đại tông chủ dưới chủ tọa của Tu La Môn đã đích thân ra tay, bọn họ có thái độ cực kỳ cung kính với Tam tiểu thư, không giống mới quen, ngược lại như đã quen biết từ rất nhiều năm rồi, hơn nữa Thanh tông chủ còn tặng cho Tam tiểu thư trợ thủ đắc lực là Phù Quang”.

Trên khuôn mặt anh tuấn của Dạ Mặc Uyên lộ ra một tia hứng thú.

Ánh trăng chiếu xuống, dung mạo góc cạnh hiện rõ như quỷ phủ đao tước đã ôn hòa hơn rất nhiều so với lúc trước.

Dạ Mặc Uyên khẽ cười một tiếng.

Thú vị.

Xưa nay Tu La Môn luôn khiêm tốn, nhiều năm qua chưa từng lộ mặt khỏi giang hồ. Không ngờ tái xuất giang hồ cũng là bởi vì Cố Thanh Hy.

Nếu hắn nhớ không lầm, Phù Quang chính là ám vệ bên cạnh môn chủ Tu La Môn.

Thanh tông chủ dù địa vị có cao cũng không có quyền lực điều động ám vệ bên cạnh môn chủ.

Trừ phi là môn chủ Tu La Môn đích thân gợi ý.

Rốt cuộc nàng và Tu La Môn có quan hệ thế nào?

“Chủ tử, thuộc hạ bất tài, tạm thời không tra được Tam tiểu thư có quan hệ gì với Tu La Môn, theo như điều tra, Tam tiểu thư ngày trước không hề có liên lạc trực tiếp với Tu La Môn, cũng không quen biết đám người của Thanh La Môn”.

“Còn về Dịch Thần Phi, vào lúc thuộc hạ điều tra hắn đã gặp không biết bao nhiêu trở ngại, có người cố gắng hết sức giấu giếm thân phận bối cảnh của Dịch Thần Phi. Mỗi lần thuộc hạ điều tra một chút dấu vết thì đầu mối liền bị người ta cắt đứt”.

Thanh Phong kinh hãi thành tiếng: “Có người có thể ngăn cản chúng ta? Chẳng lẽ là người của Thiên Hạ Đệ Nhất Lâu?”

Giáng Tuyết gật đầu.

Ngoại trừ bọn chúng ra, ai dám có bản lĩnh này.

“Chủ tử, có cần bắt Phù Quang tới thẩm vấn không?”

“Không cần, nếu hắn có thể làm ám vệ bên cạnh môn chủ của Tu La Môn, há lại có thể tùy ý chịu khuất phục dưới hình phạt tàn khốc”.

“Nhưng hắn đang ở bên cạnh Tam tiểu thư…”

Giáng Tuyết nói một nửa liền biết điều ngậm miệng, im lặng chờ đợi mệnh lệnh của Dạ Mặc Uyên.

Đôi môi mỏng của Dạ Mặc Uyên khẽ mở, hắn giễu cợt nói: “Thanh tông chủ đích thân ra giải cứu Cố Thanh Hy, hắn ta muốn nói cho mọi người biết Cố Thanh Hy là người mà Tu La Môn bọn họ bảo vệ, phải cân nhắc một chút về thân phận của mình”.

“Chủ tử, vậy quan hệ của bọn họ là…”

“Tiếp tục điều tra, dù khó thế nào cũng phải tra ra cho bổn vương”.

“Rõ”.

Sắc trời sáng dần, phía đông đã xuất hiện một tia màu trắng bạc, Dạ Mặc Uyên nhìn về phía cửa lớn mấy lần, cánh cửa đó vẫn đóng chặt từ đầu đến cuối chưa mở.

Giáng Tuyết hiểu ý, hắn ta liền bẩm báo: “Chủ tử, viện trưởng của học viện Hoàng Gia vừa bị giết, học viện nghi ngờ Diệp Phong là hung thủ, Tam tiểu thư ủng hộ Diệp Phong, hôm nay còn ở lại học viện điều tra án, tối nay sợ… sợ là sẽ không quay về”.

Thanh Phong lau mồ hôi.

Tam tiểu thư thật to gan.

Chủ tử cũng cảnh cáo rồi, vậy mà nàng cũng không quay về, trái tim thuần khiết này đúng là khiến chủ tử khó chịu.

Còn viện trưởng bị giết...

Viện trưởng chính là một cao thủ, dựa vào Diệp Phong làm sao mà giết được ông ta?

“Viện trưởng trước khi chết mặt lộ vẻ kinh ngạc, giống như đã phát hiện ra bí mật quan trọng gì đó, khi chết ở xung quanh không có dấu vết đánh nhau, bị người ta một nhát đâm cổ họng, vết dao ở cổ họng cực mỏng, chắc là do một lưỡi dao mỏng giết chết”.

“Còn về thân phận của Diệp Phong, hắn là cầm sư của Ma tộc lan kỳ chủ, cũng chính là người để mua vui thân phận hèn mọn”.

“Người để mua vui?”

“Dạ, hắn phụng mệnh tham gia tỷ thí đại hội đấu văn, ý ở chuông Phá Hồn, Diệp Phong nhìn có vẻ không xấu, ngày hôm qua hắn mặc áo đen che mặt, còn chặn cho Tam tiểu thư không ít nhát dao”.

Vì Cố Thanh Hy đã hết sức bảo vệ, Diệp Phong chỉ bị giam lỏng, nhưng tất cả mọi người ở học viện Hoàng Gia vẫn giận dữ bất bình, chĩa mũi về phía Diệp Phong.

Cố Thanh Hy nghiêm mặt nói: “Ba ngày, trong ba ngày ta sẽ tìm ra hung thủ, đòi lại công bằng cho viện trưởng, nếu ba ngày sau ta không tra ra hung thủ, các ngươi xử lý Diệp Phong sau cũng không muộn”.

“Không được, trong thời gian ba ngày cái gì cũng có thể xảy ra, ngộ nhỡ hắn nghĩ ra cách khác thoát tội thì sao, trừ phi bây giờ ngươi có thể chứng minh hắn và chuyện này không liên quan”, không ít học viên lần lượt lên tiếng.

Tiêu Vũ Hiên giận dữ nói: “Học viện Hoàng Gia rộng lớn như vậy, chẳng lẽ ngay cả một thư sinh cũng coi thường? Đây là các ngươi đang đẩy hắn ta vào chỗ chết”.

“Hắn giết viện trưởng, một mạng bồi thường một mạng cũng là chuyện thường tình”.

“Con mắt nào của ngươi nhìn thấy hắn giết người?”

“Tiêu công tử, Cố tiểu thư, biết người biết mặt nhưng không biết lòng, các ngươi đừng để vẻ bề ngoài của Diệp Phong lừa, cái tên đó quá xấu xa”, Từ phu tử lại kiên trì nói.

Tiêu Vũ Hiên cười nhạo, trên khuôn mặt anh tuấn tràn đầy vể khinh bỉ: “Ban đầu là ai một mực khen ngợi Diệp Phong tâm địa hiền lành, tài hoa hơn người, là người có thể tạo ra thành tựu, vậy mà mới qua mấy ngày, Từ phu tử, chẳng lẽ ngay cả thầy cũng đã quên mất mình từng nói gì sao?”

“Ngươi… khốn nạn, Diệp Phong cho ngươi lợi ích gì, tại sao các ngươi phải giúp đỡ hắn như vậy?”

Tiêu Vũ Hiên đang định trả lời, nhưng Cố Thanh Hy đã giành nói: “Bởi vì thư pháp của hắn ta, bởi vì ánh mắt của hắn ta, bởi vì hành động xử sự của hắn ta, ở đây không thiếu các phu tử học thức uyên bác, từ trong thư pháp và tiếng đàn của Diệp Phong, chắc các người cũng nhìn ra nội tâm hắn ta ngay thẳng, cũng không giỏi đấu đá nghi kỵ lẫn nhau với người khác".

“Trò đùa, dựa vào thư pháp và tiếng đàn có thể nhìn ra một người? Đúng là nói chuyện vô căn cứ”.

“Đúng vậy, một người tốt hay xấu sao trên mặt có thể nhìn ra được, có lẽ hắn giỏi ngụy trang”.

“Tất cả chứng cứ đều chỉ hướng về Diệp Phong, nếu như hắn không giết viện trưởng, tại sao hắn không dám nói tối nay đi đâu, gặp ai?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play