Trên đường về Minh phủ, phán quan tựa lưng vào ghế nhắm mắt dưỡng thần.

  Không biết qua bao lâu, xe dừng lại, phán quan biết đã đến lúc phải xuống xe, nhưng nhất thời lười di chuyển, anh cảm giác được Âm Thiên Tử bên cạnh cũng xuống xe. Vừa mới chuẩn bị mở mắt, cửa xe bên cạnh bỗng nhiên mở ra, một cỗ khí tức quen thuộc ập đến.

Hắc Vô Thường: “Phán quan hắn...”

  "Suỵt," Âm Thiên Tử hạ giọng, “Đừng đánh thức em ấy, em ấy mệt rồi.”

  Phán quan cảm giác thân thể bỗng nhẹ, được Âm Thiên Tử bế lên, chậm rãi bước đi.

  Minh phủ bao ăn ở, nhưng hầu hết đám quỷ đều có mộ phần riêng, bình thường khi không tăng ca, mọi người đều quay về mộ phần của mình để nghỉ ngơi.

  Ngoại trừ phán quan.

  Kể từ khi Âm Thiên Tử bị thương và chìm vào giấc ngủ cách đây 700 năm, anh bắt đầu phụ trách cai quản Minh phủ, để thuận tiện cho công việc tăng ca, anh đã trực tiếp mở một phòng ngủ trong phán quan viện.

  Loại tinh thần chuyên nghiệp này, Bạch Vô Thường không chỉ một lần biểu đạt khó hiểu - chỉ là công việc, một bữa ăn, lại nhiệt tình yêu thương như thế, sợ không phải bị bệnh tâm thần gì chứ?

  Sau khi được đặt lên giường một cách nhẹ nhàng, phán quan do dự một lát, cuối cùng vẫn là mở mắt ra, thình lình đụng phải một đôi mắt thâm thúy.

  Ánh mắt của Vạn Quỷ Chi Chủ, nóng rực đến có chút vượt qua thân phận.

  Âm Thiên Tử: “Thôi Tuyệt...”

  Phán quan dời tầm mắt, cười khẽ: “Đa tạ bệ hạ.”

  Âm Thiên Tử: “Không cần khách khí.”

  Hai người đều không lên tiếng, căn phòng ngủ đơn sơ trống trải đột nhiên trở nên ngột ngạt, xung quanh im lặng, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng ồn ào của thời gian trôi qua.

  Phán quan: “Không còn sớm nữa, anh nên trở về nghỉ ngơi đi.”

  "Ừ." Âm Thiên Tử đáp lại, lấy ra một chiếc hộp đặt ở đầu giường, sau đó xoay người đi ra khỏi phòng ngủ.

  Nghe thấy tiếng cửa phòng đóng lại, phán quan nhắm mắt lại một lúc rồi mới đưa tay cầm lấy chiếc hộp kia, mở ra là một đôi khuy măng sét bạch ngọc được chạm khắc tinh xảo.

  Song ngọc tương hợp vi giác.(*)

  "Quà sinh nhật sao?" Phán quan cười rộ lên, lười biếng dựa vào đầu giường, trong đầu không ngừng hiện ra dáng vẻ của Âm Thiên Tử tối nay.

  ——Hắn lại một lần trưởng thành, thiếu niên dương quang rạng rỡ dưới ánh quỷ hỏa trông tuấn mỹ vô cùng, bộ dáng dần dần trùng khớp trong trí nhớ của anh.

  Ngày hôm sau, phán quan đi vào văn phòng, Hắc Vô Thường đang ngồi trên sô pha chờ anh.

  "Sao lại là ngươi?" Phán quan hỏi, “Bạch Vô Thường đâu?”

  Hắc Vô Thường giơ bản báo cáo trong tay lên: “Thẩm vấn cả đêm, đợi đến khi viết xong báo cáo, trời sáng mới chợp mắt.”

  Nghe được Bạch Vô Thường thảm như vậy, phán quan tâm tình rất tốt, cầm lấy bản báo cáo, vừa nhìn vừa đi tới bên cạnh bàn ngồi xuống, thuận tay bưng chén trà lên, nước ấm vừa vặn, đậm nhạt thích hợp, anh không khỏi uống thêm hai ngụm.

  Miệng lưỡi vốn đang đắng ngắt bởi ác mộng lập tức sảng khoái trở lại.

  Phán quan: “Hm...”

  Hắc Vô Thường: “Thế nào?”

  Phán quan: “Trình độ pha trà của ngươi tốt hơn Bạch Vô Thường nhiều.”

  "..." Hắc Vô Thường dừng một chút, ngữ khí phức tạp nói: “Khen bậy.”

  Phán quan mỉm cười nói: “Đó là sự thật. Hôm qua hắn gần như tra tấn ta đến chết, cái tên sát thủ trà đó.”

  Hắc Vô Thường trầm mặc.

  Phán quan lại nhấp một ngụm trà, cảm thấy Hắc Vô Thường quả nhiên đúng như người cộng sự tốt mà tên kia nói, là người vô vị đệ nhất thiên hạ, nhưng một người vô vị như vậy vừa biết làm kẹo sữa vừa biết pha trà, thật sự là kỳ lạ.

  “Trà là do bệ hạ pha.”

  "Hmm...hả?" Phán quan nhướng mày.

  "Bệ hạ pha trà." Hắc Vô Thường lại nói.

  Thanh âm của hắn trầm thấp bình thản, nhưng như thể có tiếng pháo nổ trong căn phòng yên tĩnh, nổ đến độ khiến tai phán quan gần như ù đi.

  Phán quan: “...”

  Hắc Vô Thường mở chiếc bình giữ nhiệt mang theo bên mình ra, nhấp một ngụm, biểu tình trong nháy mắt vặn vẹo: “Ngươi nói không sai, Bạch Vô Thường quả thật là sát thủ trà.”

  "Tìm thời gian đưa hắn đến lớp trà nghệ để bồi dưỡng." Phán quan khô khan nói, đem lực chú ý đặt vào bản báo cáo thẩm vấn.

  A Mậu và Tiểu Tuệ quen biết nhau ở dương gian, hắn chết vì bệnh tật vào năm ngoái, do quỷ sai số hiệu 2143135 dẫn độ đến Minh giới. căn cứ vào ghi chép của miếu Thành Hoàng, người này khi còn sống có rất nhiều thói quen xấu như chen hàng, mắng chửi người, vượt đèn đỏ, lợi dụng người khác,... Hình Ngục ty phán định tội nghiệp là cấp F, phục dịch mười tháng trong nhà máy quan liêu.

  Tháng trước Tiểu Tuệ mới chết, khi còn sống chưa tạo ác nghiệp, được thả vô tội.

Lúc đó A Mậu lao dịch vừa vặn kết thúc, hai người ở U Đô gương vỡ lại lành.

  A Mậu không thích bầu trời tối tăm ở Minh phủ, muốn tiến vào luân hồi, chuyển thế sống lại, nhưng mà sau khi chuyển thế sẽ xóa đi ký ức cùng tình cảm hiện có, cũng sẽ quên Tiểu Tuệ.

  Sau khi suy nghĩ hai lần, hắn quyết định nhập cư trái phép.

  Tiểu Tuệ cũng không muốn mạo hiểm, hai bên phát sinh tranh chấp ở khách sạn, vô tình đi chệch hướng, cuối cùng phạm phải sai lầm lớn.

  Phán quan: “ Sao A Mậu lại nói Tiểu Tuệ thay lòng đổi dạ?”

  Hắc Vô Thường: “Bởi vì Tiểu Tuệ không chịu nhập cư trái phép với anh ta, A Mậu cho rằng có lẽ cô ấy có bạn trai mới ở U Đô.”

  Phán quan: “Có bằng chứng gì không?”

  Hắc Vô Thường: “Không, thuần túy là suy đoán.”

  "Ừ." Phán quan gật đầu, tiếp tục xem báo cáo, hỏi: “A Mậu định nhập cư trái phép như thế nào?”

  Hắc Vô Thường: “Ra biển ở bến đò Chỉ Quan, đi thuyền rời đi.”

  Phán quan: “Bằng thuyền... là trốn ở trong thuyền bình thường, lẻn ra khỏi quỷ môn quan, hay là có một chiếc thuyền khác có thể tránh được tuyến đường chính thức, cưỡng ép vượt qua Nghiệp Hải?”

  "Nói để tránh tiết lộ tin tức, khách nhập cư trái phép trước đó cũng không biết con đường cụ thể, đến lúc đó sẽ có đầu rắn mang bọn họ lên thuyền." Hắc Vô Thường nói, “Theo lẽ thường mà nói, trong Nghiệp Hải có nhiều hung thú ác linh như vậy, người bình thường hẳn là sẽ không lựa chọn tuyến đường đó... Cậu vì sao lại có nghi hoặc như vậy?”

  Phán quan khẽ cau mày, nhẹ nhàng nói: “Tổng tư lệnh nói gần đây Nghiệp Hải không yên ổn.”

  Hắc Vô Thường: “Dựa theo kết quả hiện tại, đây hẳn chỉ là một vụ án tình yêu thông thường. Hai bên liên quan đều là những linh hồn bình thường, cũng không có gì ngạc nhiên.”

  Phán quan: “Thân phận của Tiểu Tuệ này có vấn đề.”

  Hắc Vô Thường kinh ngạc: “Nói như thế nào?”

  Phán quan gõ nhẹ bản báo cáo trên tay: “Trong này nói Tiểu Tuệ khi còn sống chưa tạo ác nghiệp, vô tội nên được trắng án. Tuy nhiên, tất cả sinh linh trên thế giới đều có ba loại nghiệp chướng. Ngoại trừ những người quy y tu hành giới luật, người thường rất khó đạt tới cảnh giới 'minh tâm kiến tính, tội nghiệp thanh tịnh'.”

  Hắc Vô Thường: “Có lẽ trời sinh là linh hồn trong trắng thuần khiết.”

  "Nếu cô ấy thực sự có năng lực bẩm sinh như vậy," phán quan cười khúc khích, “Ta nghĩ cô ấy sẽ không đi tìm bạn trai trong thùng rác đâu.”

  Hắc Vô Thường: “...Như vậy?”

- ------------------------

Editor lười quá, huhu, bù chương vẫn sẽ từ từ, không vội ha ~

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play