Đêm đã khuya, khách sạn suối nước nóng náo nhiệt cũng dần dần trở nên yên tĩnh, dải đèn trên tường cũng tắt đi. Minh giới không có ánh trăng và sao, trong bóng đêm u ám, chỉ có đèn sen trôi nổi trong biển tử khí và ánh sáng vụn vặt.
Phán quan nhắm mắt lại.
Âm Thiên Tử: “Mệt?”
"Tôi không mệt." Phán quan lấy lại tinh thần, cong đôi mắt mỉm cười: “Thật hiếm có khi nhàn rỗi như vậy, sao có thể mệt mỏi?”
“Cậy mạnh, vậy trở về đi, quả thật không còn sớm.”
Phán quan cất chiếc bánh chưa ăn đi.
Âm Thiên Tử cúi đầu nhìn anh, trầm mặc một lát, dùng ngữ khí phức tạp hỏi: “Em thích vị này sao?”
“Thích.”
"Vậy ngày mai ta sẽ làm... Lại để đầu bếp làm món khác." Âm Thiên Tử nói: “Em đừng làm nữa, Hắc Vô Thường, tìm người đến thu dọn.”
Hắc Vô Thường gật đầu: “Vâng.”
Trong lúc nói chuyện, phán quan đã đem bánh ngọt đóng gói kỹ, nói thật, bản thân đối với hương vị này không có đặc biệt ưa thích, nhưng Âm Thiên Tử có tâm ý như vậy, sao có thể lãng phí.
Thanh âm Âm Thiên Tử trầm thấp mà ôn nhu: “Em cần kiệm như thế, thật sự làm cho quan viên thiên hạ xấu hổ.”
“Không phải thế...”
“Ta biết, mấy năm nay em chịu khổ rất nhiều.”
“Không phải...”
“Minh phủ có em, quả thật là điều may mắn.”
Phán quan mím môi cười khẽ.
Bạch Vô Thường ngơ ngác nhìn bọn họ, cảm thấy bầu không khí kỳ quái không thể giải thích được, che miệng nhỏ giọng hỏi Hắc Vô Thường: “Chuyện gì đang xảy ra thế?”
Hắc Vô Thường: “Không hiểu.”
Mấy người đi xuống sân thượng, chuẩn bị lái xe trở lại Diêm La điện. Bạch Vô Thường ăn bánh ngọt rất thỏa mãn, ngay cả nhìn phán quan cũng thuận mắt hơn nhiều, kéo ống tay áo anh: “Cái đó... tiền ta cho bệ hạ mượn...”
Phán quan cười nói: “Oan có đầu nợ có chủ, ngươi kéo tay áo ta làm gì?”
Bạch Vô Thường ủy khuất nói: “Tài chính ở trong tay cậu, ta không tìm cậu thì tìm ai?”
Phán quan kinh ngạc ồ một tiếng: “Cho nên, ngươi là dùng tiền của ta để tổ chức tiệc mừng thọ cho ta? Kỳ quái, ta trước kia làm sao không phát hiện ra ngươi thông minh như vậy? Đáng lẽ ngươi không nên ở Vô thường ti a, tài vụ của Quỷ Chính ty mới là sân khấu của ngươi.”
“Này!”
“Yên lặng một chút, trưởng phòng Bạch.”
"Sao cậu giáng chức ta?" Bạch Vô Thường nổi giận, “Ta rõ ràng là công thần mà! Nếu không phải ta đề nghị, cậu lấy đâu ra đêm khó quên này?”
"Ồ," phán quan nói rõ ràng, “Thì ra chủ ý thối nát này là do ngươi đưa ra.”
Bạch Vô Thường nghẹn họng.
Thanh âm hai người hơi lớn một chút, Âm Thiên Tử quay đầu lại: “Các ngươi đang nói cái gì? Chủ ý thối tha... là nói chuyện tối nay sao?”
"Không phải," phán quan mỉm cười ngọt ngào nói, “Tôi nói Bạch Vô Thường từ trước đến nay thích ra chủ ý thối tha, không nghĩ tới hôm nay lại thật sự kinh hỉ, tôi rất thích.”
Mặt mày Âm Thiên Tử nhu hòa hẳn lên: “Ừ!”
Điện thoại của phán quan rung lên, có tin nhắn mới——
Thế sự vô thường ái hữu thường: Họa thế yêu phi!!!
Hừ... Phán quan thầm nghĩ nếu không phải là còn muốn tiếp tục áp bức hắn, loại hành vi phỉ báng cấp trên này nhất định phải bị cho vào danh sách đen.
Yêu phi?
Ồ, hiểu rồi, tại hạ chính là nịnh thần.
Điện thoại lại rung lên.
Thế sự vô thường yêu hữu thường: Trả tiền!!!
Cho vào danh sách đen.
Lúc anh đi ra khỏi khách sạn, Hắc Vô Thường đã lái xe tới cửa, Bạch Vô Thường mở cửa mời hai vị lãnh đạo lên xe, lại nhìn thấy Âm Thiên Tử quay đầu lại, nhìn về phía bầu trời đêm.
Phán quan: “Làm sao vậy?”
Âm Thiên Tử nhíu mày: “Oán khí.”
Đêm đã khuya, đất trời tĩnh lặng, tòa nhà khách sạn cao ngất ngưởng đứng sừng sững dưới đám mây đen dày đặc.
Bạch Vô Thường cũng ngẩng đầu lên: “Tiếng thét chói tai... Không tốt!”
"Cái gì?" Phán quan cái gì cũng không nghe thấy, ngơ ngác nhìn theo tầm mắt của bọn họ, lại chỉ nhìn thấy những dãy cửa sổ khách sạn có ánh sáng lờ mờ.
Hai cơn gió mạnh thổi qua, Hắc Bạch Vô Thường đã song song lao ra.
Chia làm hai nhóm, Bạch Vô Thường xông vào khách sạn, Hắc Vô Thường từ sau lưng giang ra đôi cánh đen thật lớn, bay lên trời, từ bức tường ngoài của khách sạn bay thẳng lên.
Phán quan theo bản năng bước hai bước đuổi theo, anh không có tu vi, không theo kịp tốc độ của bọn họ, chỉ trong nháy mắt, Bạch Vô Thường đã biến mất.
Một cánh tay vòng qua eo.
Thắt lưng phán quan thoáng chốc cứng đờ, cảm giác một cỗ khí tức quen thuộc đem chính mình vững vàng vây quanh.
"Nắm chặt," Giọng nói trầm thấp của Âm Thiên Tử vang lên bên tai," Cất cánh."
Phán quan thân thể nhẹ nhàng, bị Âm Thiên Tử mang theo chạy như bay đi ra ngoài.
Thang máy quá chậm, Âm Thiên Tử trực tiếp từ cầu thang đi lên theo hình xoắn ốc, gió rít từ trên cao đổ xuống, phán quan chỉ cảm thấy bên tai ồn ào náo động, ánh đèn hỗn loạn, đầu óc choáng váng.
Vài giây sau mới dừng lại.
Âm Thiên Tử buông tay ra.
Phán quan lảo đảo hai bước, một tay chật vật bắt lấy cánh tay Âm Thiên Tử, tay kia dùng sức đè lại huyệt thái dương, cảm giác hồn phách của mình sắp tan rồi.
Âm Thiên Tử một lần nữa đỡ lấy anh.
"Rầm...." Một tiếng nổ vang lên, Bạch Vô Thường đá văng cửa phòng khách sạn.
Hắc Vô Thường đã phá cửa sổ mà vào, cánh chim thu hồi, Câu Hồn Tác trong tay hóa hiện, chặt chẽ trói chặt một quỷ hồn đang chật vật.
"Này, ngươi lại nhanh hơn ta rồi." Bạch Vô Thường vuốt tóc, khó chịu lầm bầm.
Hắc Vô Thường: “Ta trực tiếp bay.”
"Có thể bay thật tốt? Chậc chậc, bay quá nhanh cũng không phải chuyện tốt." Bạch Vô Thường hừ một tiếng, túm lấy quỷ hồn, đánh giá từ trên xuống dưới một phen, lên tiếng: “Tiểu quỷ, ta rất bội phục vận khí của ngươi nha, hai vị đại lão của Minh phủ đều ở đây, ngươi chọn hôm nay để phạm tội à?”
Quỷ hồn bị Câu Hồn Tác trói chặt, hoảng sợ giãy dụa: “Các ngươi...”
"Hôm nay là một ngày tốt lành của phán quan đại nhân," Bạch Vô Thường nói, “Ngươi có cảm thấy bệ hạ sẽ thuận tay dùng ngươi làm pháo hoa không?”
Phán quan: “Đừng nói nhảm, nói chính sự đi.”
Hắc Vô Thường đưa tay ra, trong lòng bàn tay là một nắm hạt nhỏ màu xanh nhạt, nhìn kỹ giống như hạt cỏ.
Là hồn phiến vụn vặt.
Bạch Vô Thường nhíu mày: “Nhìn bộ dáng hồn phiến này, người chết là một thảo tinh... thảo tinh??”
Hắn đột nhiên quay đầu nhìn về phía Âm Thiên Tử: “Là Tiểu Tuệ ở cửa hàng hoa thơm sao?”
"Ừ." Âm Thiên Tử đã sớm cảm ứng ra khí tức trong hồn phiến.
Phán quan nhẹ giọng nói: "Đưa hồn phiến tới Bổ Hồn Ti, xem có thể tu bổ hoàn toàn hay không
Mọi người có mặt đều hiểu rằng, hồn thể rách nát thành cái dạng này, cho dù Bổ Hồn Ti có khả năng dệt thiên, cũng tu bổ không được.
Cẩu vĩ ba thảo tinh cùng bạn trai đến mừng sinh nhật ngọt ngào này, nay đã hồn phi phách tán.
Trong phòng nồng nặc mùi rượu vang đỏ, trên bàn có một ngọn nến bị lật úp, có hai vệt đỏ chảy dài từ ngọn nến, phán quan đưa tay chạm vào, vẫn chưa nguội.
Bạch Vô Thường túm lấy quỷ hồn, ánh mắt dữ tợn: “Nàng vui vẻ đến mừng sinh nhật cùng ngươi, nhưng ngươi lại giết nàng ấy?”
"Là hiểu lầm..." Quỷ hồn run rẩy nức nở, “Tôi cũng không muốn... Tôi yêu nàng ấy như vậy, nhưng nàng ấy... nàng ấy thay lòng đổi dạ...”