Diệp Lãnh nở một nụ cười rồi làm theo, uống một ngụm có vẻ hắn rất hài lòng với mùi vị này. Vị cay nồng nhẹ nhàng thanh mát tràng vào cuốn họng len lõi thêm mùi hoa đào nồng lên khứu giác. Hắn vừa nhấm vừa thưởng thức đến khi hết cả vò rượu lúc nào không hay, cứ thế hết vò này đến vò kia. Nhất Dạ ngồi bên cạnh chỉ biết nhìn theo tiếc nuối cả nải rượu của nàng đã dần vơi hết trong tay Diệp Lãnh.

“Hoàng thượng à, hoàng thượng… Ta gọi người đưa chàng về nhé?” - Nàng vừa nói tay vừa lay lay xem hắn có ngồi vững được không.

Diệp Lãnh gạc tay nàng ra rồi vụng về chụp vạc áo bên hong kéo theo nàng ngồi xuống vào lòng, một tay ôm eo nàng tay kia buông vò rượu quăn xuống đất rồi mò mẩn từ dưới lên xác định được phần đầu của nàng, Diệp Lãnh ghì chặc xác người để kê mặt hắn lên như thể đang tìm điểm tựa - thật là cảm lạnh.

Lúc này biết hắn đã say bất tỉnh nhân sự, Nhất Dạ cố gắng vùng vẫy thay đổi tư thế để dìu hắn đến giường nghỉ ngơi. Khó khăn lắm nàng mới đưa được hắn tới thì cả hai đều lăn ra ngã nhào lên giường. Hắn cứ ôm chặc lấy nàng vuốt ve “Ngoan nào, tiểu hồ ly ngoan nào.”

Nàng cũng không còn sức để đẩy nổi hắn ra nên cả hai cứ thế mà ngủ một mạch tới sáng.

Thật ra Diệp Lãnh thường hay có giấc mơ về tiểu hồ ly trắng mà hắn gặp được ở chiến trường. Nên khi ngửi thấy mùi hương trên người Nhất Dạ cũng không tránh khỏi việc hắn nghĩ mình đang ôm tiểu hồ ly ấy.

Hôm sau, biết được Diệp Lãnh ở Sở Tiêu Cung cả đêm đến sáng mới uể oải đi về. Canh lúc hoàng thượng vừa rời đi, Lệ quân đã mò đến thăm dò nàng.

“Sao rồi… nhanh như vậy đã được thị tẩm rồi sao hoàng hậu nương nương?” - cô xéo sắc.

“Thị tẩm gì ở đây, thật là đáng ghét! Tối qua chàng ta uống hết cả nải rượu cô cho ta rồi say khước lăn ra ngủ kia kìa!” - Nhất Dạ bức bối khi nghĩ đến những vò rượu nàng để dành.

Lệ Quân vốn dĩ lòng căng thẳng ghen tuông nhưng khi nghe câu trả lời của nàng thì đã nhẹ nhõm hẳn ra, còn chăm chọc nàng: “Thế nữa cơ à… cái tên này chắc ta phải đi lấy mạng hắn mới được, dám chọc giận Tiểu Dạ nhà ta.”

Thế là cả hai lại có chủ đề để luyên thuyên cả ngày.



Diên Tử Yên cho gọi Thập Lệ Quân đến:

“Những ngày qua ngươi kết thân với hoàng hậu cũng được đấy chứ, mà công nhận một điều cô ta ngu ngốc thật, lại chẳng hề nghi ngờ gì ngươi. Xem ra ngươi cũng lợi hại đấy Lệ Quân à.”

“Tạ ơn hoàng quý phi đã quá khen.”

Lệ Quân đang ngồi thưởng trà trước mặt Tử Yên. Cô ta vẫn chưa biết người trước mặt mình đây không phải là Thập Lệ Quân của trước kia.

Cứ thế Tử Yên bắt đầu vạch ra kế hoạch tiếp theo và đưa cho Lệ Quân một món đồ được gói rất kỹ trong túi vải, có cả mảnh ngọc bội màu đỏ.

[…]

Tại chính điện hôm nay là yến tiệc mừng tiểu công chúa khỏi bệnh. Các triều thần lẫn phi tần cung nữ trên dưới đều tụ họp lại để chúc mừng.

Theo nghi thức của Nam Bách triều sẽ có một vị pháp sư đứng ra làm lễ cầu bình an cho những đứa trẻ của hoàng thất vào mỗi tháng. Tiểu công chúa được đặt trên một chiếc bàn ngọc được chạm khắc rồng phượng thật tinh xảo, xung quanh là những món chè bánh hoa quả trà đủ màu sắc, trước mặt là một vị pháp sư đang làm phép theo nghi thức.

Vừa kết thúc Tử Yên liền tiến đến ôm lấy Trân Nhi vui mừng rồi đi tới nơi hoàng thượng và hoàng hậu đang đứng dõi theo công chúa.

“Hoàng hậu nương nương người nhìn xem Trân Nhi đang nhìn người này… Người có muốn bồng Tiểu Trân Nhi một lúc không?” - Tử Yên ra sức nịnh nọt gài Nhất Dạ bồng đứa bé.

Nhất Dạ trước tình thế này dù có không muốn đi chăng nữa thì không thể từ chối được mà miễn cưỡng đưa tay ra đón lấy đứa trẻ “Ngoan ngoan lại đây với mẫu hậu nào tiểu công chúa.”

Đứa trẻ vừa vào đến tay nàng đã khóc ré lên gào thét ửng đỏ cả mặt, tiếng khóc thất thanh nhanh chóng thu hút sự chú ý của mọi người khiến Nhất Dạ bối rối. Thật ra trong lúc tay trao tay đứa bé, Tử Yên đã lén dùng móng tay của mình bấm thật mạnh vào lòng bàn tay để đứa trẻ đau mà khóc lớn lên.

Trước sự việc trên những người chứng kiến cũng được một chủ đề bàn tán:

“Xem kìa, chắc là lạ hơi nên công chúa mới khóc.”

“Ta thì không nghĩ vậy… Có khi nào hoàng hậu khắc với tiểu công chúa?”

“Cũng có thể là hoàng hậu giở trò gì rồi!”

“Chắc là không đâu, các tỷ muội không được vô lễ với hoàng hậu như thế a!”

Lúc này tên pháp sư kia liền nhanh bước tiến đến nhìn đứa trẻ, miệng niệm thần chú - tay vẽ vẽ lướt qua lượn lại trước mặt tiểu công chúa, được một lúc gã nhăn mày lo lắng.

“Theo thần học của những bậc tu sĩ như thần biết được, nhìn sắc mặt của tiểu công chúa có vầng ánh đen bao phủ, e là có điềm chẳng lành, như thể đang bị…”

Nói rồi gã bày ra vẻ mặt sợ hãi, e dè ấp úng, quỳ thụp xuống:

“Thưa hoàng thượng thần thật sự không dám nói, xin người giáng tội!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play