Những ngày sau đó, Nhất Dạ và Tuyết Kỳ (trong thân phận Lệ Quân) cứ luôn dính nhau như hình với bóng, nàng cũng vì thế mà tinh thần đã phất lên không ít.
Một buổi tối trăng tròn, Nhất Dạ nổi hứng rủ rê Lệ Quân lên mái nhà uống rượu ngắm trăng, bên cạnh là một nải túi những vò rượu hoa đào mà Tuyết Kỳ trước đây đã mang tới cho nàng.
“Từ lúc tạm chia tay cô đến giờ, ta thật không nghĩ sẽ lại được cùng cô uống rượu ngắm trăng thế này.” - Nhất Dạ cười nói vui vẻ hướng mắt nhìn lên ánh trăng trên bầu trời đêm.
“Còn không phải do cô háo sắc quên mất người bằng hữu này sao, mau mà sống hết đời của mình để còn về tu luyện…” cô tỏ vẻ chán chường.
Nhất Dạ cười trừ một tiếng rồi nâng vò rượu đang cầm trên tay đưa về hướng Lệ Quân.
“Hì hì… ta tự phạt ta nhé!”
Chưa đợi Lệ Quân cạn bình thì nàng lại thu vò rượu về mà uống. Cô ta nhíu mày chán chả thèm nói, tự mình cạn lấy rồi ngã người về phía sau nằm dài ra ngó nhìn lên ánh trăng kế bên là bóng lưng của Nhất Dạ.
Lệ Quân nhìn nàng mà lòng tràn đầy tâm sự: "Sao cô cứ phải cố chấp với tên Diệp Lãnh kia thế… Chọn sống vui vẻ an nhàn bên Tuyết kỳ ta chẳng phải tốt hơn sao. Sự chấp niệm của ta dành cho cô còn lớn hơn cả tình yêu cô dành cho hắn, Tiểu Dạ à…rồi sẽ đến lúc cô nhận ra là trên thế gian này chỉ có Liễu Tuyết Kỳ ta mới là người duy nhất thương yêu cô thật lòng.
Những dòng suy nghĩ đang trôi qua thì bất chợt Nhất Dạ quay ra sau nhìn mình, lúc này cô liền tránh né mà đưa mắt nhìn lên trời vô tri nói: “Hơ hơ… bầu trời hôm nay thật trong xanh…”
Nhất Dạ bật cười nhìn lại lên trời “Haha… cô bị chứng rối loạn ngày đêm à… bầu trời trong xanh chỗ nào vậy a?”
“Vừa nãy là ta đang nhắm mắt ngủ mớ đấy, vừa lòng cô chưa… Lại cười nhạo ta à… Có tin là ta biến cô thành con cáo già trụi lông chạy long nhong khắp hoàng cung này không?” - vừa nói Lệ Quân vừa bật ngồi dậy mắng yêu nàng.
“Haha! Ta biết sai rồi, Kỳ Kỳ tỷ tỷ xin tha mạng. Nhưng mà Tiểu Kỳ à, có cô thật tốt… ta rất thích nghe cô mắng thế này. Haha!”
Lệ quân bật cười tỏ vẽ kiêu hãnh khi thấy bộ dạng nũng nĩu của Nhất Dạ lúc này: “Hà! Đúng là chỉ có mỗi ta mới khiến cô vui vẻ thế này thôi.”
Lúc này một lần nữa Diệp Lãnh lại trong thấy hình ảnh Nhất Dạ ngắm trăng trên mái nhà, nhưng lần này lại có thêm một vị phi tần cùng cười đùa vui vẻ. Bất giác hiếu kì hắn lại một lần nữa tìm đến Sở Tiêu cung của nàng.
Ngó dưới mái nhà thấy Diệp Lãnh, Nhất Dạ bất giác nhìn sang Lệ Quân: “Là chàng ấy, chàng ấy lại đến tìm ta…”
“Hai nàng mau xuống đây cho ta!” - hắn lớn giọng gọi vọng lên.
“Sao phải lớn tiếng làm gì!” - Lệ Quân lẩm bẩm với gọng ghét bỏ rồi quay sang Nhất Dạ: “Đừng sợ, để ta đưa cô xuống!” Vừa nắm lấy tay nàng đang định làm phép phi thẳng xuống cho nhanh, thì Nhất Dạ đã nhanh kịp thời ngăn cản lại.
“Ấy! Không thể xuống bằng cách này được. Bên kia có thang để ta đưa cô đi.”
Thế là cả hai phải từng bước leo thang xuống dưới, Lệ Quân vừa liếc mắt nhìn thấy hắn bên dưới đã thái độ chán ghét ra mặt.
“Lần đầu tiên ta chịu cực khổ vì phải vận động tay chân thế này đấy. Vậy mà cô có thể làm được sao Tiểu Dạ?”.
Truyện FullNàng chỉ cười ngốc một tiếng rồi vui vẻ đi đến phía Diệp Lãnh hành lễ, tay vẫn không quên cầm túi nải rượu ban nãy.
“Nàng xem càng ngày lại càng không ra thể thống gì cả! Hôm nay lại rủ cả phi tử trong hậu cung của ta lên đấy uống rượu nữa à?”
Trước sự giáo huấn của Diệp Lãnh, Lệ Quân cảm thấy không thấm nổi nên diện cớ lui về: “Xin hoàng thượng thứ tội, hiện giờ thần thiếp có chút men say không tỉnh táo, sợ lại mạo phạm đến người nên xin phép lui về trước.” - nói rồi không cần chờ hắn cho phép, cô đã liền nhanh chân đi luôn một mạch không hề quay đầu.
Nhất Dạ thấy thế liền phì cười vì dáng vẻ cố tỏ ra là người biết lễ nghi trong cung của Tuyết Kỳ, rồi nhanh chống nàng quay trở về trạng thái ban đầu lại điềm tĩnh quay sang Diệp Lãnh.
“Hoàng thượng mong người bỏ qua cho Thập phi… mời người vào trong kẻo nhiễm lạnh.”
Diệp Lãnh vừa ngồi xuống thì đã đưa mắt nhìn vào chiếc nải rượu mà Nhất Dạ đang mang trên tay định đem đi cất.
“Nàng định đem chúng đi đâu thế, trong đó là thứ gì?” - Diệp Lãnh thừa biết trong đó là rượu nhưng có vẻ hắn muốn trêu chọc nàng nên hỏi khéo.
“Dạ… trong đây chỉ toàn rượu… người có muốn thử không ạ? Là rượu hoa đào loại rượu này nhẹ tựa lông hồng, thần thiếp rất thích uống nên lúc vừa vào cung đã lén giấu theo một ít…” - Nhất Dạ đặt lại nải rượu lên bàn nhiệt tình lấy một vò rượu ra mời lấy hắn dùng thử.
Diệp Lãnh cơ mày giãn ra, hài lòng cầm lấy mà nhìn chầm chầm…
“Ta uống thế này luôn à?”
Nhất Dạ bèn lấy thêm một vò rượu nữa hí hửng khui ra đưa lên miệng hớp lấy hớp để vài ngụm - một cách thật sảng khoái như thể đang thị phạm cho hắn xem: “Vâng… là uống thế này đấy ạ!”