Được mệnh danh là công chúa của Nam Hải, lại còn là bảo bối của tổ chức nên việc Vương Gia Ninh được các anh trai yêu thương là chuyện rất bình thường.
“ Cảm ơn quà của mọi người cho em.” Vương Gia Ninh thu lại chỗ quà kia, ánh mắt vui vẻ mang chút cảm kích.
“ Xe ở nhà, có thời gian thì quay về lấy.” Vương Sở Hàn xoa đầu cô lên tiếng.
“ Vâng.”
“ Ninh, không phải trước kia em muốn có một trường đua xe sao?” Cuối cùng là Vương Sở Minh lên tiếng.
“ Um. Sao vậy anh hai?” Có khó hiểu nhìn anh hai mình.
“ Ở ngoại ô thành phố. Chìa khóa đây.” Vương Sở Minh không nói nhiều, lấy trong túi ra một chùm chìa khóa.
“ Cho em?” Cô bất ngờ nhưng vẫn nhận lấy chùm chìa khóa.
“ Um.” Vương Sở Minh gật đầu.
Cô vui vẻ, ôm lấy anh hai mình.
“ Cảm ơn nhị ca.”
Mọi người chỗ đó cười rộ lên. Tiếng cười nhộn nhịp truyền đi khắp nơi. Khiến mọi người chú ý đến chỗ Vương Gia Ninh.
Có một người tham gia đứng không xa nhỏ giọng nói chuyện với người bên cạnh.
“ Cô dâu này rốt cuộc có gia thế như thế nào mà đến Hàn lão gia của Hàn thị sống ẩn dật nhiều năm như thế nay lại xuất hiện.”
“ Cô không biết à? Đi ăn đám cưới mà không biết tên cô dâu? Cô đi ăn chua à?” Người đàn ông đứng bên cạnh cô gái vừa nói ánh mắt ngờ vực.
“ Không. Tại bố tôi bắt tôi đi.”
“ Cô thật là. Cô dâu là Vương Gia Ninh – tam tiểu thư của Vương gia.” Người đàn ông bắt đầu giảng cho cô gái nghe về thân phận của Vương Gia Ninh.
“ Người được mệnh danh là công chúa của Nam Hải.”
“ Nhưng từ trước đến giờ tôi chưa bao giờ thấy cô ấy trong cách bữa tiệc lớn nhỏ.” Cô gái nửa tin nửa ngờ nhìn chàng trai.
“ Tôi nghe nói cô ấy vừa mới kết thúc chương trình học trở về nước, chưa được một tháng thì đã trở thành Lục thiếu phu nhân.”
“ Xem ra cuộc đời cô ấy cùng màu hồng quá đi.” Cô gái cảm thán.
“ Đương nhiên.”
………
Đứng trên tầng 2 của tàu, Lục Tử Hàng và Lục Tử Dương và mấy người Mộ Cảnh Thiên đã nhìn thấy một màn trao quà đầy hàng nóng của tổ chức cho Vương Gia Ninh.
Lục Tử Dương khóe môi cong lên, lên tiếng.
“ Anh, quà của đám người này cho chị dâu cũng…” Nói đến đây cậu lại ngừng.
“ Lão đại, món quà kia chị dâu nhận rồi, nhỡ may có một này chị dâu lên đạn một trong hai khẩu súng kia. Sau đó….bằng…một phát……vào người anh……thì…” Lúc đầu lời nói của Nhiên mang đầy dũng cảm nhưng kì lạ càng đến cuối nó càng nhỏ lại. Nhưng vẫn đủ để mấy người còn lại nghe thấy.
Mộ Cảnh Thiên nghe thấy Nhiên nói vậy liền không nhịn được bật cười thành tiếng. Hoàng nhíu mày, vỗ một phát vào đầu cậu.
“ Thì cài đầu nhà cậu.”
“ Nhiên có phải lâu rồi cậu chưa ăn đập đúng không?” Dừng lại một lúc Hoàng nói tiếp.
Nhiên nhăn nhó ôm đầu còn ba người Lục Tử Dương, Mộ Cảnh Thiên và Thụy ôm bụng cười nghiêng ngả. Chỉ còn mình hắn – Lục Tử Hàng trên tay vẫn cầm ly rượu, ánh mắt nhìn xuống chỗ cô đang đứng. Không ai có thể nhìn thấu hắn đang nghĩ gì.
“ Lão đại.” Hoàng tiến lên.
Hắn quay người lại, giọng lạnh nhạt.
“ Thụy, khi nào quay về chuẩn bị hợp đồng.”
“ Hợp đồng?” Nụ cười trên môi Thụy liền cứng ngắc.
Hắn rời đi để lại mấy người kia ngơ ngác đứng đó.
“ Hàn lão gia, đã lâu không gặp.” Giọng của hắn truyền đến tai từng người trong chỗ Vương Gia Ninh.
Hàn Dũng chậm rãi quay ra nhìn người đang chào mình.
“ Thì ra là Lục đại thiếu.”
“ Mời ngồi.” Ông nhìn về ghế đối diện ra hiệu cho hắn.
Thấy hắn, không khí xung quanh bỗng trở nên nặng trĩu. Mấy người Thẩm Vũ Thần, Hạo Xuyên thấy chồng của Vương Gia Ninh liền nhíu mày.
“ Giai Giai, em đi trước đi.” Thẩm Vũ Thần ghé tai em gái mình.
Hắn ngồi xuống, mấy người Vương Sở Hàn liền đứng lên, đứng sau Hàn Dũng chỉ còn mình cô đứng bên phía Lục Tử Hàng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT