1.
Họ ngồi trong đình một lúc, du khách dần đông lên, nhưng Ôn Thiển và Thẩm Trạc vẫn yên lặng ngồi đối diện nhau.
Thẩm Trạc đột nhiên nhớ ra gì đó, lấy điện thoại trong túi ra, vô tình lá thư rơi xuống đất, Ôn Thiển cúi nhặt lên.
"Sao còn cất trong túi mang theo vậy?" Ôn Thiển cầm phong bì thư, lật ngược ra phía sau ban đầu có dòng chữ "Trạc", giờ thêm chữ "Thiển" bằng bút đen.
Thẩm Trạc cười, "Ban đầu định khi gặp em sẽ đưa lá thư này, nhưng chưa tìm được cơ hội. Mà giờ em cũng đọc được rồi."
"Em viết thư cho anh, thì anh cũng nên để em đọc thư trả lời chứ."
Ôn Thiển mở phong bì ra, bên trong có hai lá thư, một do cô viết, một lá Thẩm Trạc mới bỏ vào. Cô lấy ra lá thư của anh, mở ra - "Mùa xuân và anh đều là của em, Ôn Thiển, anh cũng thích em."
Ôn Thiển nhìn dòng chữ trên giấy, cười ngước lên, đối mắt với Thẩm Trạc cũng đang nhìn cô.
Cô cầm lá thư, thẳng tiến đến trước mặt Thẩm Trạc, rồi vòng tay ôm anh, "Thẩm Trạc, em thực sự rất thích anh!"
Thẩm Trạc cũng cười, đáp lại cái ôm, vỗ nhẹ lưng cô, "Anh biết mà, anh cũng rất thích em."
"Em thích anh từ lâu rồi," như không cam chịu, sau đó giọng Ôn Thiển đột nhiên yếu đi, có vẻ không tự tin, "nhưng em luôn không dám nói với anh, sợ anh không thích em."
Thẩm Trạc nhìn cô, giọng nói nghiêm túc và ấm áp, "Anh cũng thích em từ lâu rồi, vì vây, em đừng sợ, anh sẽ mãi yêu em."
"Từng ngày sau này, bên cạnh em luôn có anh, anh sẽ không để em buồn phiền, không để em lo sợ, không để em hối hận khi ở bên anh."
"Em sẽ không hối hận đâu." Ôn Thiển nói quả quyết, "Mãi mãi sẽ không."
2.
Sau đó họ đến xem thêm những nơi khác trong công viên, khi ra khỏi cổng, Thẩm Trạc đưa điện thoại cho Ôn Thiển, "Dùng điện thoại của anh chụp ảnh, em chọn mấy bức ra gửi lên Wechat của em."
Ôn Thiển tự nhiên nhận lấy điện thoại, chọn vài bức hai người chụp rồi gửi đi, rồi thấy có nhiều tin nhắn trong danh bạ liền mở ra xem, phát hiện hầu hết là con gái.
Ôn Thiển cũng không nhớ mình đã thêm anh lúc nào, nên hỏi: "Thẩm Trạc, danh bạ của anh nhiều số điện thoại thế này, chẳng lẽ đa số người khác thêm anh cũng không đồng ý à?"
Thẩm Trạc đứng sau lưng cô, "Toàn là người xa lạ, đồng ý cũng chẳng có tác dụng gì, cũng chẳng có liên hệ."
"Vậy tại sao anh lại đồng ý thêm em?"
Thẩm Trạc nắm tay cô, thầm thì bên tai cô, "Em nghĩ sao? Bạn gái."
"Bởi vì là em, người khác không được."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT