1.

Hứa Điềm chọn xong sách, đi đến bên cạnh Lâm Hoán, "Hai người kia thật là ngớ ngẩn, ai cũng thích đối phương mà laị che giấu lâu như vậy."

Lâm Hoán quay đầu nhìn cô, đáy mắt bỗng dưng dịu lại, "Nhưng cuối cùng họ đã không đánh mất nhau."

Anh tiến lại gần hơn, giọng rõ ràng vui vẻ hơn, "Vậy chúng ta cũng đừng đánh mất nhau được không?"

Hứa Điềm thường ít giao tiếp với người khác, cũng không nhiều lời, nhưng khi ở trước Lâm Hoán và Ôn Thiển cô luôn là người lắng nghe tốt, Ôn Thiển với cô là bạn thân nhất, còn Lâm Hoán thì sao?

Cô dường như cũng không muốn dừng bước ở tình bạn.

Khi nghe Lâm Hoán nói câu đó, cô rất vui, chỉ là chưa bao giờ tưởng tượng được cảnh này, hơi lúng túng, nhưng cố gắng bình tĩnh lại.

Một lúc lâu sau, cô mở lời: "Cả hai đều ở đây, chắc chắn sẽ không đánh mất nhau."

"Vì vây, đại học cũng không thể xa cách."

Lâm Hoán mỉm cười với cô, "Vậy có vẻ, tôi đã có động lực phấn đấu rồi."

"Chúng ta cùng cố gắng nhé, sẽ thành công thôi." Hứa Điềm nhìn anh.



"Chắc chắn sẽ thành công." Lâm Hoán cũng nhìn cô, tay cầm sách, rồi lén nắm lấy tay cô.

2.

"Hứa Điềm!"

"Lâm Hoán!"

Ôn Thiển kéo Thẩm Túc gọi lên.

"Được!" Hứa Điềm và Lâm Hoán nhanh chóng xếp sách vào balo rồi cùng Ôn Thiển và Thẩm Túc bước ra khỏi nhà sách.

Không ai hay, một ngày lại trôi qua, ánh hoàng hôn trải khắp con phố, rực rỡ khiến người ta muốn níu lại.



Trong ngày xuân tuyệt đẹp này, hơi xuân cùng tình yêu và hy vọng tràn ngập.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play