– Anh không cần lo cho em!

Tôi bước nhanh khỏi căn hộ. Bước vào thang máy, nước mắt lại rơi khiến tôi quỵ gối, phải tựa vào bức tường sắt trước mặt mới có thể đứng vững. Cho đến cùng, tôi vẫn là kẻ phải rời đi. Với Lan mà nói… thế này mới là đạo lý, diễn viên đóng thế đã đến lúc phải dừng vai rồi!

Bước khỏi khu chung cư, cơn gió lạnh buốt làm tôi buộc phải nghe lời Vinh. Tôi quấn chặt thêm chiếc khăn len, cảm giác như hơi ấm bàn tay anh vẫn còn vương vấn. Trái tim buốt lạnh theo cơn gió đầu mùa, tôi lững thững bước đến chiếc taxi đang đậu trước mặt.

– Cô muốn đi đâu?

– Anh cho em đến ngõ 285 phố M.

Đến khu trọ của Quỳnh mới hơn bảy giờ, Quỳnh chưa đi làm, nghe tiếng tôi nó bất ngờ mở cửa, tròn mắt hỏi:

– Sao mày lại ở đây giờ này?

– Tao vào nhà được chứ, lạnh quá!

Tôi run run tiến vào căn phòng trọ nhỏ. Nơi này tôi ở cùng Quỳnh trước khi tôi chuyển đến căn hộ của Đức, chẳng thể nào ngờ có một ngày tôi quay lại đây. Mấy người phụ nữ bán hàng ở đầu ngõ vẫn còn nhớ mặt tôi.

Quỳnh đưa cho tôi cốc nước ấm, quan tâm hỏi:

– Cãi nhau với ông Vinh à?

Tôi gật nhẹ, không muốn giải thích thêm, chỉ mệt mỏi nằm vật ra giường. Mọi chuyện xảy đến nhanh quá, mới ngày hôm qua tôi còn nghĩ mình là kẻ may mắn được anh lựa chọn, còn lao vào anh để anh ủ ấm, vậy mà… Tôi cứ nức nở không ngừng. Quỳnh thở dài bên tai tôi:

– Mày đừng xốc nổi, tao thấy chồng mày rất được, ý tao là cách ông ấy đối xử với mày, nên có gì thì mày phải bình tĩnh giải quyết!

Tôi lắc lắc đầu, nghẹn ngào không thể đáp lại lời Quỳnh. Không ở lại lâu hơn với tôi được vì đã đến giờ đi làm, Quỳnh thay đồ, dặn dò tôi đồ ăn trong tủ lạnh rồi dắt xe máy khỏi nhà.

Còn lại một mình trong căn phòng trọ nhỏ, chưa bao giờ tôi cảm thấy bơ vơ lạc lõng như lúc này. Đưa tay lên bụng, ngọn lửa hi vọng thắp sáng khiến khóe miệng tôi vẫn bất giác cong lên. Con đến với tôi, còn hạnh phúc nào lớn hơn nữa đây? Chuyện đến nước này, tôi chỉ cần con thôi… Con chính là tất cả với tôi!

Cảm nhận một sinh linh bé nhỏ trong bụng mỗi giây mỗi phút nhắc nhở tôi bình tâm trở lại. Tôi không chỉ có một mình, tôi có làm gì cũng phải nghĩ đến con! Tôi mở tủ lạnh làm bữa sáng cho mình, buổi trưa cũng cố gắng ăn uống cẩn thận. Đến chiều Quỳnh đi làm về, nó vào bếp, thấy mấy que thử thai tôi vứt trong sọt rác. Hai mắt tròn xoe nó lập tức rú lên:

– Vy, mày có thai à? Trời đất ơi, sao mày lại bỏ chồng mà đi thế này, còn con mày, mày muốn con mày không có cha à?

Tôi nằm thẫn thờ trên giường, nghe nó nói tự nhiên cảm giác tủi thân lại khiến nước mắt tôi rơi, tôi sụt sịt:

– Cha nó… không cần nó đâu, mày đừng có nói với ai đấy, bao giờ bụng to một chút tao sẽ vào miền Nam.

Quỳnh cũng chỉ biết thở dài, nó tin tôi không thể chịu đựng mới phải bỏ đi thế này. Ở cùng nó tôi cũng không muốn giấu giếm nó, tôi muốn chăm sóc con tôi được tốt dù con chỉ mới xuất hiện trong tôi.

– Tao gửi mày tiền nhà với tiền ăn, mày cho mẹ con tao tá túc ở đây thêm ít ngày, giải quyết xong việc với Vinh tao sẽ đi.

Đã xác định chỉ cần con, tôi không muốn liên quan đến hôn thú với Vinh để tránh anh đòi con sau này. Dù là lạnh lùng nhưng tôi hiểu, nếu anh cứ lưỡng lự giữa tình nghĩa với Lan và với tôi, kẻ đau đớn sẽ là cả ba người. Anh buông tay tôi cũng vì anh không thể hứa với tôi, anh sẽ dứt khoát tuyệt giao với Lan, đó mới chính là điều làm tôi đau lòng nhất. Tôi đã chờ đợi một câu từ anh nhưng hoàn toàn không có, đơn giản vì anh không thể.

Thời gian qua Vinh chuyển cho tôi không ít tiền, tôi không tiêu gì đến nhưng giờ tôi cần dùng vì con. Trong khoảng thời gian ở cùng Vinh, anh mời bố mẹ tôi lên thành phố chơi, đưa bố mẹ tôi đến những nơi sang trọng nhất, còn thuê người xây lại nhà cửa ở quê cho bố mẹ tôi. Bố mẹ tôi cảm kích vô cùng, khi ấy tôi hạnh phúc và tin tưởng anh biết bao nhiêu. Anh còn trêu tôi, anh nói con gái đã báo hiếu cho bố mẹ rồi đấy. Lúc này không biết báo hiếu của tôi là thế nào nữa, biết chuyện bố mẹ tôi sẽ rất buồn nên tôi muốn sinh xong mới nói với hai người.

Thời gian lặng lẽ trôi, chớp mắt đã gần một tháng từ lúc tôi rời xa Vinh, lòng tôi cũng dần bình yên trở lại. Vinh được tự do trong vòng tay Lan, chắc hẳn cuộc sống của anh ngọt ngào vô cùng, chẳng còn nhớ gì đến tôi nữa. Tôi còn đau khổ, còn lưu luyến cuộc hôn nhân chỉ có lớp vỏ ấy để làm gì, để lúc này nhớ về anh nước mắt lại lăn dài?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play