Sáng hôm sau, bước vào phòng làm việc, tôi bất ngờ khi Đan Như bực bội dọn dẹp đồ. Cô ta đã bị Vũ cho “nghỉ hưu” rồi, mục đích của cô ta không thực hiện được, Vũ không còn đủ kiên nhẫn với cô ta nên không hỗ trợ cô ta thêm nữa. Trước khi ôm hộp đồ rời đi, bước qua tôi cô ta còn buông lại một câu:

– Có ảnh chụp chồng cô ôm ấp bồng bế người cũ đấy, xem chứ?

– Khỏi đi, tôi còn biết nhiều hơn chị đấy!

Cảm giác đau nhói trong tim lại hiện lên dù tôi biết những bức ảnh đó trông như thế nào. Lan bị ngã đau chân, Vinh bồng bế chị ta thôi mà, vậy mà… tôi vẫn cứ đau, đau đến tê tái khi nghe kẻ khác nhắc lại.

Đan Như đi rồi, phòng làm việc tưởng chừng như dễ thở biết bao nhiêu. Tôi chỉ không ngờ mình đứng chết trân, sững sờ khi thấy Lan bước cùng Vũ vào nhà ăn của tổng công ty ngay bữa trưa. Hắn ta… cấu kết với Lan? . truyện kiếm hiệp hay

Lan khôn ngoan hơn Đan Như rất nhiều, vừa thấy tôi cùng Vinh bước vào nhà ăn, chị ta liền ngọt ngào gọi:

– Anh Vinh, em Vy, hai người đến đây ăn cùng chúng tôi đi!

Nhiều ánh mắt xung quanh hướng về chị ta, không thiếu những lời xì xầm to nhỏ. Chị ta với phong cách áo sơ mi, quần âu mạnh mẽ, mái tóc búi gọn sau lưng tạo nên một tổng thể phóng khoáng lại tập trung cho công việc. Nhìn lại mình, tôi thấy mình như một con nhỏ bánh bèo, tóc đỏ xù, váy dạ phối ren, tự nhiên lại thấy chênh lệch rõ rệt.

Tôi kéo kéo áo Vinh. Anh hiểu ý tôi, gật đầu với Lan rồi dẫn tôi ra một góc khác. Chỉ cần vậy thôi đã đủ để miệng tôi ngoác ra đến tận mang tai rồi!

– Ngốc nghếch!

Trước vẻ sung sướng của tôi, Vinh khẽ lắc đầu, bóc con tôm bỏ vào phần ăn của tôi. Bữa trưa tổng công ty phân khu vực và chia thức ăn theo phần, khu vực của Vinh cũng như Vũ bước vào là khu vực ban giám đốc nên được ưu tiên cao nhất. Bình thường tôi không thấy Vũ vào đây ăn trưa, hôm nay có Lan rõ ràng có khác.

Tôi tủm tỉm nhai con tôm ngon lành từ Vinh, nhìn về cái mặt nín nhịn cơn tức giận nhưng cố gắng giả bộ không quan tâm của Lan, tôi chẳng biết nên vui hay nên buồn. Mọi thứ đều có thời điểm, số phận là vậy, tôi chỉ đơn giản tuân theo số phận, chẳng thể nào thay đổi, cũng không có hai chữ “Nếu như”.

Phòng làm việc không có Đan Như tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn hẳn, đang làm việc, tiếng tin nhắn của tôi vang lên.

“Chị thử lên phòng chồng chị mà xem, có cảnh hot đấy!”

Vũ nhắn cho tôi một tin. Cảm giác lo lắng rộn lên, trống ngực đập thình thình, tôi không thèm trả lời lại hắn. Tôi không tin hắn yêu đương gì tôi, chẳng qua hắn không muốn thấy Vinh hạnh phúc mà thôi! Mục đích của hắn luôn chỉ là phá rối Vinh, vì nỗi thâm thù nào đó chăng… Tôi không biết nữa, nhưng tôi luôn cảm thấy như vậy!

Cảm giác tò mò cuối cùng vẫn chiến thắng, Vũ đâu đủ khả năng sai khiến Lan hay Vinh, thế nên… dù đau lòng vô cùng nhưng tôi vẫn quyết định lên phòng Vinh. Tôi tự cười nhạo mình, tôi thành bà vợ hay ghen, sợ hãi mất chồng mà đi rình mò theo dõi từ lúc nào thế này?

Tiếng Lan phát ra từ trong phòng làm tôi khựng lại:

– A… Anh Vinh, nhẹ một chút!

Tôi chết sững, cảm giác như có luồng điện chạy dọc cơ thể khiến tôi tê dại. Chỉ cần tưởng tượng những gì sau cánh cửa kia, mặt mũi tôi đã nóng ran. Không còn nghĩ gì đến lễ nghi phép tắc, tôi lập tức đập cửa. Cửa… khóa trong! Tôi điên lắm rồi đấy, gào lên bên ngoài:

– Anh Vinh, mở cửa!

Vài giây sau Vinh mở cửa ra, Lan đứng ngay sau lưng anh. Anh lúng túng khi thấy tôi, ngay lập tức giải thích:

– Vy, anh không biết cửa khóa từ lúc nào!

Tôi muốn tát vào cái mặt giả dối của Vinh nhưng cuối cùng vẫn không làm vậy, chỉ đau đớn nhìn anh bằng đôi mắt bi thương, đôi môi mím chặt, quay đầu chạy. Vinh đuổi theo, nắm lấy cổ tay tôi kéo lại, đối mặt với tôi:

– Em sao thế? Lan chỉ vào xin anh chữ ký thôi mà! Cô ấy giờ là trợ lý của Vũ. Em đừng ghen tuông vô lối thế chứ!

– Ghen tuông vô lối? Em phải tin anh thế nào? Một nam một nữ trong một căn phòng khóa chặt, những âm thanh ám muội phát ra làm người ta đỏ mặt… Em làm sao tin anh đây?

– Cái gì mà âm thanh ám muội? Lan bị chuột rút, cô ấy nhờ anh nắn chân giúp, hoàn toàn không có gì cả!

Lý do lý trấu! Tôi không tin, tôi đâu phải con ngốc mà anh nói gì cũng nghe, cũng gật đầu tin anh như gà mổ thóc? Tôi rưng rưng nhìn Vinh, nhất thời không thể nói được điều gì. Dù cho tôi có tin Vinh đi chăng nữa, Lan đang là trợ lý của Vũ, tôi không thể ép buộc Lan nghỉ việc được, đến Vinh còn không thể làm điều này. Có phải… tôi đã hết cách, chỉ có thể trắng mắt nhìn anh và chị ta ngày lại ngày gần gũi nhau, để ngọn lửa tình kia một lần nữa bùng lên thiêu đốt tất cả?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play