Vinh nhận lời, bất giác khóe môi tôi cong lên. Tôi mỉm cười ngồi vào xe, cùng Vinh đến nhà hàng cách trường đại học khoảng một cây số. Đám bạn tôi đang tưng bừng rộn rã chụp ảnh các kiểu trước cửa nhà hàng, thấy xe của Vinh có tôi trong đó, bọn nó không ai bảo ai liền nhấm nháy nhau. Tôi ngài ngại, mặt mũi nong nóng quay sang bảo anh:
– Anh chờ em ở đây một lát nhé!
– OK.
Vinh bước ra tựa lưng vào xe hít thở bầu không khí trong lúc tôi chạy nhanh đến với đám bạn đang ríu rít. Bọn nó cứ xuýt xoa:
– Lần đầu tiên tao thấy chồng mày đấy Vy, má ơi, sao con này nó tốt số thế?
– Chúng mày lo đút lót cái Vy đi, nó còn duyệt cho vào Phúc Thanh!
Trong đám bạn đang xôn xao, tôi để ý thấy cái Phương, hot girl nổi tiếng sành điệu lớp tôi sa sầm mặt mũi, thái độ tức tối ra mặt. Tôi khẽ lắc đầu, cảm thấy con nhỏ này đang ghen tức với tôi, không nghĩ nhiều tôi liền theo đám bạn vào trong nhà hàng.
Cảm ơn chúc tụng các thầy cô một lúc, tôi xin phép về sớm. Vừa bước ra đến xe, tôi khựng lại khi thấy Phương và Vinh đang đứng cùng nhau, hai người họ đứng khuất sau một khóm cây. Tôi cố gắng trấn tĩnh tiến lại, nhìn qua khe hở của tán cây, tôi sững sờ khi Phương lao vào ôm Vinh, thút thít:
– Anh… chẳng lẽ anh không nhớ em sao?
– Cô buông tôi ra!
Vinh bực bội gắt, đẩy cô ta ra. Phương vẫn níu lấy anh:
– Không… Dương Thành Vinh! Hôm ấy em đã trao đời con gái cho anh… anh nói anh sẽ lo cho em cùng cái thai trong bụng em mà! Em đã tìm anh suốt từ hôm đó mà không thể gặp được anh, em không ngờ hôm nay lại gặp được! Em thấy vợ anh rồi, con nhỏ đó nhà quê như thế mà sao anh lại lấy nó hả? Anh bỏ nó đi, bỏ nó rồi lo cho mẹ con em!
Tôi há hốc miệng, toàn thân run lên. Cảm giác này… cảm giác này quen thuộc quá… Tôi đã từng trải qua, đã đau đớn đến tê liệt, đến mức hận thù tưởng như có thể giết người được. Có phải số phận tôi chính là thế này? Rời bỏ được gã Đức khốn nạn… tôi lại va phải người đàn ông mà tôi đặt niềm tin, từ lúc nào đã thầm mong anh yêu tôi, đã hạnh phúc trước những quan tâm nho nhỏ của anh? Nhưng… anh đâu có yêu tôi, đâu có hứa hẹn gì với tôi? Tôi có quyền gì để đòi hỏi anh chung thủy với tôi, khi hai từ “chung thủy” thậm chí còn không thể cất lời?
Tôi mím môi để mặc dòng nước mắt lăn dài, hai mắt trân trân nhìn Vinh tiến trở lại xe. Anh có chút sững lại khi thấy tôi, bực mình lừ mắt với Phương ở phía sau. Cô ta trừng mắt nhìn tôi, son phấn dày bịch trên mặt bị nước mắt làm lem luốc nhìn đáng sợ vô cùng.
– Cô xong việc rồi à?
Vinh nhàn nhạt hỏi, tôi gạt nước mắt, muốn hỏi Vinh anh và cô ta là thế nào, vậy mà cuối cùng lại chẳng thể mở miệng, chỉ nuốt nghẹn gật đầu. Vinh đã biết tôi nghe thấy tất cả, nhưng anh lựa chọn việc coi như không quan tâm, bởi vì… anh chưa từng yêu tôi… chưa từng nghĩ đến nỗi lòng tôi!
Vinh khởi động xe, suốt đoạn đường anh hoàn toàn im lặng. Không khí trong xe vô cùng nặng nề. Tôi đã sớm trấn tĩnh trở lại, tự trách mình ngu ngốc. Anh có cuộc sống riêng của anh, anh không cần vợ, chỉ cần con. Tôi có quyền gì để mà đau đớn, mà tức giận, mà đòi hỏi?
– Cô nghe được những gì?
Anh bất ngờ lên tiếng. Tôi nhíu mày mà nước mắt lại lăn:
– Anh… và cô ta… là thế nào?
– Chẳng thế nào cả.
Một câu như vậy được coi là lời giải thích sao? Tôi hừ nhạt, tự cười mình đau khổ một cách ngớ ngẩn, lãng phí cả những giọt nước mắt. Tôi lau sạch nước mắt, cúi mặt gật đầu rồi lặng đi khi nghe câu nói tiếp theo từ Vinh.
– Đừng đặt hi vọng ở tôi.
Phải, tôi cứ nghĩ Vinh là người đàn ông chung tình, nhưng anh đã lao vào tôi ngay từ lần đầu tiên thấy tôi trong bộ dạng quyến rũ anh kia mà! Anh chỉ đơn giản là một người đàn ông chết tâm trong quá khứ, lúc này anh không cần vợ, chỉ cần phụ nữ để giải tỏa, và với tôi, anh cần một đứa con giống Ngọc Lan. Tôi đúng là điên rồ mới đặt hi vọng ở anh!
– Hãy coi tôi như đối tác sinh con, được chứ?
Vinh khẳng định thêm một lần. Anh biết tôi đau đớn, biết tôi đã hướng trái tim, tâm trí về anh, nhưng anh đối lại với tôi bằng sự lạnh nhạt.
– Vâng… em hiểu.
– Cô hiểu là tốt.
Vinh dừng xe trước một nhà hàng Pháp. Anh mời tôi bữa ăn ngon sau buổi bảo vệ, lẽ ra tôi đã rất vui, đã cảm thấy mình cũng được yêu thương trân trọng, vậy mà cuối cùng, sự thực vẫn đẩy tôi vào những chiếc gai nhọn hoắt đến tứa máu. Tôi trầm lặng ăn phần ăn của mình, cảm thấy chẳng có gì vào miệng. Vinh cắt nhỏ thịt bò để ra trước mặt tôi:
– Cô ăn đi!
Tôi nhếch miệng, anh chăm sóc cho cái máy đẻ của anh cũng khéo thật đấy, làm tôi hi vọng, làm tôi ảo tưởng. Nhưng… tất cả như vậy là quá đủ rồi, Phạm Thanh Vy, mày đừng ngu ngốc thêm một lần nào nữa!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT