- Bác sĩ!

Bạch Chân còn cách nhiều bậc thang đã nhào xuống, sau đó bước hụt chân, nhờ Tống Hi níu áo cứu lại.

Bạch Chân kinh hồn chưa định bổ nhào lên người Tống Hi, ôm ngực kêu lên:

- Bác sĩ lại cứu tôi một mạng, tôi cần lấy thân báo đáp!

Tống Hi:

- !

Không, hắn một chút cũng không muốn ở trong nhà nuôi một kẻ ngớ ngẩn.

Bạch Cẩn Chi hóa mắt làm đao, hận không thể đem Tống Hi trạc thành cái sàng.

Tống Hi chỉ chỉ Victor, bất đắc dĩ nói:

- Giúp tôi nghĩ phương pháp về nhà, gia hỏa này không dễ lên xe.

Còn không bằng lúc trước đem con chó mập này lưu cho Mục Duẫn Tranh, nhưng ai bảo hắn lòng dạ hẹp hòi, sợ người kia lại đem tiểu Đa mang về làm quân khuyển.

Bạch Cẩn Chi chỉ chỉ chiếc xe mới dừng cách đó không xa, nói:

- Trong vòng ba phút biến mất, xe kia là của anh.

Tống Hi lập tức đem Bạch Chân xé mở, ôm Victor chui vào trong xe, khởi động máy, nghênh ngang rời đi.

Bạch Chân ngây ngốc.

Hắn bị quăng!

Còn chưa học được tiểu Lý khoai lang đâu!

Đinh Đinh ca vừa mua một đống khoai lang về cho hắn!

Bạch Chân xoay người bổ nhào lên người em trai, dùng sức tạp lên ngực hắn:

- Em trai nha, bác sĩ đi rồi, không quan tâm anh!

Bạch Cẩn Chi:

- !

Ca nhẹ một chút, đau quá! Còn nữa, đi tốt lắm!

Tống Hi mang theo Victor về tới trong huyện, tìm một bãi đỗ xe trả tiền đem xe dừng xong, lại đem chìa khóa gởi vận chuyển nhanh về cho Bạch Cẩn Chi, còn lưu thêm địa chỉ bãi đỗ xe, nhắn lại: Xe trả cho anh, chính mình phái người tới lấy.

Sau đó ở nội thành chờ tới chạng vạng, ngồi lên chuyến xe trễ nhất về nhà, xuống xe bên kia núi, mang theo Victor suốt đêm vào núi, đi vòng trong núi về nhà.

Vài ngày sau một người một chó rời khỏi núi sâu về tới nhà. Victor ngậm một con sơn dương, trên tay Tống Hi mang theo một con heo rừng, trong sọt còn chứa một con heo choai choai.

Lần này Tống Hi vừa đi gần một tháng, gia đình Lý Bảo Điền chờ sốt ruột vô cùng. Nếu không phải cách ba ngày còn có điện thoại báo bình an, chỉ sợ lại dẫn người vào núi tìm người.

Lúc Tống Hi vừa đi thì mới đào ra khoai lang, lúc đó còn bỏ trống cả mẫu đất. Thời tiết năm nay rối loạn, cũng không biết nên trồng thứ gì. Những ngày hắn không ở nhà lại được người trồng thêm một lượt bắp, khoảng cách giữa những hàng bắp còn lưu thật rộng, còn có thể trồng thêm cải trắng.

Mấy ngày nay giếng nước trong thôn phần lớn cũng không xuất nuo9wsc, cho dù muốn đào sâu cũng không mời được đội đào giếng. Hiện tại giá tiền đào giếng còn tăng lên gấp đôi so với Tống Hi mời người lúc trước, thậm chí có tiền cũng không mời được người!

Tống Hi bỏ tiền xuống tay đào thêm giếng cho trong thôn khá sớm, cũng không tới nỗi tiêu tiền uổng phí. Vài cái tiếng ngày đêm không ngừng bơm nước, người trong thôn xếp hàng đến tối chỉ có thể thức đêm tưới nước, cuối cùng bảo vệ được tảng lớn hoa màu.

Trước kia hoa màu như bắp từ lúc trồng tới thu hoạch nhiều nhất tưới ba năm lần nước, hiện tại mỗi cách hai ba ngày phải tưới một lần. Người trong thôn thậm chí nước lần này còn chưa tưới xong đã phải đi xếp hàng đợi hứng nước lần sau.

Tống Hi đem hai con heo rừng đưa tới nhà thôn trưởng, nói:

- Thúc, tìm người giết, theo như đầu người phân ra, không nhiều lắm, xem như thêm chút đồ ăn cho nhi đồng đi!

Những người lớn đều mệt chết việc cực, trên mặt đều không có chút thoải mái. Ngày tháng như vậy cũng không mấy nhà bỏ được mua thịt cải thiện sinh sống. Thậm chí cho dù là trời nóng, quầy bán quà vặt trong thôn cũng không bán nổi cây kem nào.

Thôn trưởng không nói chuyện, cũng không chối từ. Một mùa xuân một mùa hè, tóc của hắn đã toàn bộ trắng xóa.

Thật lâu sau thôn trưởng run rẩy đứng lên, vỗ vai Tống Hi:

- Tiểu Tống a, tôi thay mặt toàn thôn đa tạ cậu. Hiện tại tôi cũng không nghĩ gì khác, trước bảo trụ được mùa lương thực lần này. Có lương thực, sẽ không đói chết. Chỉ cần người vẫn còn..

Thôn trưởng nói không được nữa.

Tống Hi cũng nghe không nổi nữa.

Hắn chưa trải qua niên đại kia, nhưng hắn đi qua sơn thôn xa xôi tây bắc. Trước kia cha nuôi thường xuyên đi khu xa xôi chữa bệnh từ thiện, mỗi lần đều đem hắn mang theo bên người. Thật nhiều địa phương đường khó đi, trước mười tuổi cha nuôi cõng hắn đi, sau mười tuổi cha nuôi nắm tay hắn đi, sau mười lăm tuổi hắn cõng cha nuôi đi. Có vài chỗ thậm chí còn đang giãy dụa dưới ăn no mặc ấm. Hoàn cảnh lạc hậu, đất đai cằn cỗi, đám người ngu muội, kế hoạch hóa gia đình cùng giáo dục cũng không chấp hành tới nơi, càng nghèo càng sinh, càng sinh càng nghèo. Hắn từng tận mắt nhìn thấy qua bé gái bị chết chìm trong bồn cầu, cũng thấy qua nữ đồng rành rành đói chết.

Ông trời không cho cơm ăn, còn sống khó khăn như vậy!

Lần này ra cửa Tống Hi có đi dạo qua siêu thị trong thành, ý đặc biệt nhìn giá lương thực. Giá lương thực không có bao nhiêu thay đổi, hẳn là nhờ quốc gia điều tiết khống chế. Năm trước mùa thu hủy một mùa thu hoạch, năm nay cây trồng vụ hè cũng bị giảm sản lượng trên diện rộng, không biết thu hoạch vụ thu sẽ như thế nào, chỉ sợ cũng không mấy lạc quan. Nếu mùa màng luôn không thấy khá, lương thực dự trữ của quốc gia có năng lực chống cự bao lâu? Thật tới lúc đó, người thành phố trước tiên không có gì để ăn cơm hay là nông dân bị đói bụng trước?

Giá lương thực không thay đổi, Tống Hi phát hiện tốc độ mua lương thực cũng tăng nhanh hơn rất nhiều, trời còn chưa tối đen thì khu bán lương thực đã trống rỗng, còn chưa tới giờ tan sở thì siêu thị cũng đã phải đi bổ hàng. Xem ra đã có rất nhiều người ý thức được không tốt, bắt đầu tích trữ lương.

Tống Hi đem sơn dương thu thập sạch, cắt thịt đưa cho mấy nhà giúp hắn làm ruộng, cho riêng Lý Bảo Điền một đùi dê.

Toàn Căn thím giúp Tống Hi nấu một nồi thịt dê, sau đó quay về nhà mình. Trong khoảng thời gian này vừa bận rộn lại mệt, thật lâu chưa cải thiện sinh sống trong nhà.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play