Mục Duẫn Tranh chụp lấy bả vai Tống Hi, không quên hạ giọng:
- Anh nói cái gì?
Tống Hi nói:
- Tôi đến hái thuốc, vừa vặn phát hiện người quen, nhớ được hắn còn thiếu tôi một số tiền lớn, ngẫm lại không thể thiệt thòi, liền thuận tay đem người cứu đi ra.
Mục Duẫn Tranh ngơ ngác nhìn Tống Hi.
Tống Hi nghiêm túc nhìn hắn:
- Cứ như vậy, anh phụ trách tìm xe tiếp ứng, tôi đi trộm người.
Mục Duẫn Tranh nói:
- Không, tôi đi.
Nhiệm vụ lần đó vốn là nguy hiểm, bọn hắn tổn thất nhân công nhưng vẫn không tìm được hang ổ của đối phương, Tống bác sĩ cho dù lợi hại, chung quy cũng chỉ là một bác sĩ.
Tống Hi nói:
- Mùa xuân năm trước cha tôi dẫn tôi qua bên này hái thuốc, tôi biết rõ xung quanh, nếu không có gì thay đổi sẽ không có nguy hiểm. Tôi không biết các anh có nhiệm vụ gì, đây không phải là việc tôi nên hỏi. Tôi chỉ muốn thử một lần, được thì được, không được tôi cũng sẽ không đáp lên chính mình. Người như chúng tôi chỉ chú ý thiên mệnh, tôi làm hết khả năng, hắn nghe theo ý trời.
Mục Duẫn Tranh vẫn không đồng ý:
- Không được, tôi không thể để cho anh mạo hiểm, cũng không thể lấy Trầm Việt mạo hiểm, chuyện này chúng ta bàn bạc kỹ hơn.
Mục Duẫn Tranh không chút nghi ngờ câu nói cuối cùng của Tống Hi. Trầm Việt là chiến hữu của hắn, hắn nguyện ý lấy mạng của mình đổi mạng cho Trầm Việt, nhưng Tống Hi không cần, hắn cũng không thể yêu cầu người ta làm như vậy.
Tống Hi gật đầu:
- Được rồi, nhưng tôi có thể nói cho anh biết, hắn còn sống, nhưng còn sống bao lâu thì không biết. Anh mang theo tiểu Đa đi thôi, tôi đi hái thuốc. Yên tâm, tôi sẽ không tự tiện hành động phá hư chuyện của anh.
Mục Duẫn Tranh yên lặng nhìn Tống Hi trong chốc lát, mang theo tiểu Đa rời đi. Tay của Mục gia còn chưa vươn tới tỉnh N, bản thân hắn còn đang nghỉ phép dài hạn, kế tiếp còn phải kế hoạch.
Tống Hi thật sự vác giỏ đi hái thuốc.
Khu vực bảo hộ này được quản lý nghiêm khắc, nhưng luôn có lỗ hổng để chui.
Tống Hi tìm một địa phương trộm đi vào, hắn cần hái vài loại thuốc thập phần thưa thớt, đi theo phương pháp chính quy không thể vào. Về phần theo dõi, hắn đã hết sức tránh thoát, nếu vẫn không cẩn thận bị chụp được – chờ bị bắt được thì dược liệu đã biến thành thuốc, phạt tiền thì phạt thôi, nếu phải ngồi tù còn có Mục trưởng quan có thể cứu hắn đi ra, đại khái.
Tống Hi hái thuốc ba ngày, mỗi trời tối đều lấy mai rùa bói toán. Ngày thứ ba phát hiện vị trí của Trầm Việt thay đổi, dấu hiệu sinh mệnh cũng rất mỏng manh, nhanh chóng thu thập xong dược liệu suốt đêm rời núi tìm tới.
Mục Duẫn Tranh quả thật đem người cứu ra, còn đem hang ổ cực kỳ bí ẩn của đối phương bưng rụng. Tuy rằng trả giá cũng không nhỏ, cũng may chỉ bị tổn thương mà không có tử vong.
Tống Hi cũng không lo lắng bị trả đũa. Lần này hắn bí ẩn đi ra, còn đặc biệt theo trong núi đi vòng ra ngoài, dọc theo đường đi còn lựa chọn phương tiện giao thông đại chúng nhất, cũng không hề lộ mặt thật với ai. Hơn nữa lúc còn ở nhà gỗ hắn còn đặc biệt hóa trang, dung mạo biến hóa không lớn nhưng ném vào trong đám người sẽ làm cho người ta tìm không ra gặp qua liền quên.
Tống Hi xem qua Trầm Việt, yên lặng thở dài một hơi. Nhân loại a, sức sáng tạo thật sự là vô cùng, luôn có thể làm ra nhiều trò đa dạng dùng lên người đồng loại.
Mục Duẫn Tranh chỉ bị chút vết thương nhẹ, nhìn chằm chằm Tống Hi.
Tống Hi nói:
- Vẫn là câu nói kia, tôi làm hết khả năng, hắn nghe ý trời.
Cứu được người về ngày thứ ba, người tỉnh.
Tống Hi vừa đi qua, liền bị người bắt lấy:.
Tiên Hiệp Hay- Nam, nam thần! Nam thần anh là tới tấu tôi sao?
Tống Hi:
- !
Uổng cho hắn còn lo lắng người này bị nhiều tra tấn như vậy trong lòng sẽ có bóng ma, quả nhiên thế giới của kẻ ngớ ngẩn vô cùng cường đại!
Tống Hi nói:
- Chờ anh khỏe rồi, tôi dạy cho anh chơi đao.
Trầm Việt nước mắt lưng tròng:
- Nam thần, anh rốt cục quyết định thu tôi làm đồ đệ sáng lập cơ nghiệp bất thế tranh phách thế giới đâm xuyên thiên hạ sao? Đội trưởng, mau giúp tôi chuẩn bị lễ bái sư!
Mục Duẫn Tranh đem tay của Trầm Việt bạo lực tách ra, mặt đen nói:
- Cậu suy nghĩ nhiều quá, trở về phạt mười vòng!
Trầm Việt nhắm mắt, yên lặng hôn mê bất tỉnh.
Tống Hi nói:
- Bên này không còn việc gì, đưa tiểu Đa cho tôi, tôi phải về nhà.
Mục Duẫn Tranh trầm mặc một lát, rốt cục gật đầu.
Một người một chó một mình đi ra liền phiền toái hơn, bởi vì thật nhiều xe không cho tiểu Đa đi lên. Lúc đến cũng không phiền toái như vậy, mỗi lần Mục trưởng quan đưa ra giấy chứng nhận chỉ nói một câu cần chấp hành công vụ liền được thiên vị.
Lông của tiểu Đa có thuốc nên cũng sắp mọc ra bình thường, nhưng vì lởm chởm nên nhìn giống như là con chó bị bệnh rụng lông ghẻ chóc.
Không lên được xe lửa, Tống Hi mang theo tiểu Đa ngồi xe bus đen, hay là xe taxi chạy đường dài, có khi ở ven đường đi nhờ xe.
Hôm nay lại được đi nhờ xe, còn là người quen.
Tống Hi suy nghĩ hồi lâu cũng không nhớ được tên chủ xe, nói:
- Trợ lý của Bạch Cẩn Chi?
Trợ lý nhị rơi lệ đầy mặt, không lên tiếng, nhìn chằm chằm cao tốc nhấn ga.
Hắn vừa đi thăm người thân trở về liền chở một pho tượng đại phật như vậy, còn tiện tay gởi tin nhắn lấy lòng đại thiếu gia. Sau đó nhị thiếu gia liền ban bố mệnh lệnh:
- Cho dù anh phải hãm hại lừa gạt, cũng phải đem người chở về, bằng không anh cũng không cần trở lại!
Mẹ nó, hắn nhất định là trợ lý khổ bức nhất!
Vì sao còn chưa tới, đại thiếu gia ngài không cần luôn thúc giục thúc giục như vậy a!
Cuối cùng trợ lý nhị thuận lợi đem một người một chó bán tới trên tay Bạch Chân, còn nhận được một phong lì xì thật dày thật dày dày tới mức đủ an ủi tâm linh bị thương của hắn.