Đối mặt với Sư Giá, Tang Thúc đứng lên, đi lên phía trước, đôi bốt Giuseppe Zanotti ngắn màu xám đậm chỉ cách đôi bốt Martin của Sư Giá chưa tới 10cm, "Bác sĩ Sư, đã lâu không gặp."

Sư Giá nhìn cô, Tang Thúc là loại người dù mặc bộ quần áo trẻ trung nhưng loại khí chất trời sinh của cô vẫn khiến người ta không thể bỏ qua, vừa cường thế vừa kiêu ngạo.

"Sao cô lại ở đây?" Sư Giá hỏi, khi nhìn thấy hạc giấy trên bàn, trong đầu nàng chỉ có dấu chấm hỏi.

Người bị bao phủ bởi ánh đèn sân khấu như Tang Thúc, nhìn thế nào cũng không giống như là có thể kiên nhẫn ở chỗ này cùng với một lão nhân mắc chứng mất trí nhớ, hơn nữa, Sư Giá rất chắc chắn rằng cô không biết Tống lão sư.

Nàng vừa dứt lời, Tang Thúc còn chưa trả lời, Tống lão sư ở bên cạnh đã kéo tay nàng, ở trong lòng bàn tay nàng làm bộ đánh một cái.

"Giá Giá, bạn của con từ xa tới, sao con lại không chào đón nàng như vậy?" Tống lão sư bất mãn nói.

Sư Giá mấp máy môi nhìn Tống lão sư, không biết phải giải thích thế nào với ông rằng nàng và Tang Thúc không phải là bạn bè.

Nhưng lời này còn chưa nói, Tang Thúc đã đi tới, đặt một con hạc giấy vào tay của Tống lão sư, thay Sư Giá giải thích: "Tống lão sư, Giá Giá không có ý như vậy, hôm qua là cô ấy chủ động gọi điện thoại mời con đến thăm người nha! Người đừng hiểm lầm cô ấy!"

"Thật sao?" Tống lão sư yên tâm, vỗ vỗ bàn tay đang kéo tay Sư Giá, sau đó làm ra động tác khiến hai người đều kinh ngạc, ông đem tay nàng đặt vào lòng bàn tay cô, như là dặn dò nói: "Vậy sau này, con phải đối xử tốt với nàng. Thật ra nàng rất nhút nhát, rất hay khóc, nhờ con chăm sóc nàng nhiều hơn! Nhưng nàng học rất giỏi, nếu con có chuyện gì không hiểu có thể hỏi nàng."

Sư Giá nghe được những lời này, hốc mắt nóng lên, một màn này làm cho nàng không biết nên khóc hay nên cười.

Bàn tay của Tống lão sư vẫn ấm áp như xưa, nhưng bây giờ nắm lấy đôi tay thon dài của mình, lòng bàn tay còn nóng hơn cả ấm áp, thậm chí khiến nàng cảm thấy nóng vô cùng.

Sư Giá hơi tránh thoát, muốn rút tay mình ra khỏi lòng bàn tay của Tang Thúc, lại không ngờ đối phương dùng lực, xuyên qua ngón tay nàng, cùng nàng mười ngón giao triền.

"Vâng, con nhớ rồi, Tống lão sư, sau này con nhất định sẽ chăm sóc Giá Giá thật tốt, không để người phải lo lắng!"

Bên tai vang lên lời nói trịnh trọng của Tang Thúc, nàng gần như không biết được đối phương đang diễn trò hay là thật lòng.

*

Tang Thúc bị Sư Giá kéo ra khỏi phòng bệnh.

Đứng trước sân, sắc mặt của Sư Giá có chút khó coi, nàng nhìn vẻ mặt thản nhiên của cô, cau mày hỏi: "Tang tiểu thư, cô tới đây để làm gì?" Nàng không tin là hôm qua mình bị mộng du gọi điện thoại cho Tang Thúc, mời đối phương hôm nay tới viện dưỡng lão.

Tang Thúc khoanh tay, phía sau cô là một chiếc bàn đá nhỏ, có lẽ cô cảm thấy đứng hơi mệt, dứt khoát dựa vào bàn đá, một cái chân dài tùy ý chống trên mặt đất, một chân khác hơi cong lên, ngón tay đặt trên đầu gối, ung dung nhìn cô gái đứng trước mặt mình, cười mở miệng nói: "Ồ, tôi đến gặp em."

Lời nói trắng trợn như vậy, không khiến Sư Giá đỏ mặt, chỉ khiến nàng cảm thấy khó hiểu.

"Gặp tôi?" Giữa các nàng có bất kỳ giao tình gì à?

Tang Thúc gật đầu: "Không phải tuần sau tôi phải tham gia một cuộc thi tài năng sao? Đến lúc đó em lại đó có thể sẽ có chút không tiện nên tôi đến đưa em cái này."

Nói xong, Tang Thúc lấy từ trong túi ra một tấm thẻ công tác, đưa cho Sư Giá.

Trên đó viết "Nhân viên công tác nội bộ".

Không đề cập tới chuyện này còn tốt, Sư Giá nghĩ tới người này ở bệnh viện làm ra hành động vô liêm sỉ như vậy, không khỏi một trận đen mặt.

Tang Thúc không nhìn sắc mặt nàng, nắm lấy tay Sư Giá, bỏ thẻ công tác vào tay nàng.

Không biết là vô tình hay cố ý, đầu ngón tay cô khẽ chạm vào đầu ngón tay Sư Giá, sau đó cô móc ngón tay, từ từ lướt qua.

Động tác này khiến một luồng điện chạy qua đầu ngón tay, đem đến cảm giác tê dại.

Sư Giá trừng mắt, nhưng nhìn khuôn mặt bình tĩnh của Tang Thúc, nàng nhất thời không phân biệt được rốt cuộc là Tang Thúc diễn quá tốt, hay là do nàng quá nhạy cảm.

"Tôi hiểu rồi, cô có thể về rồi." Nếu là Tang Thúc muốn tìm nàng, tìm tới viện dưỡng lão cũng là chuyện bình thường.

Nhưng hiển nhiên dự định của Tang Thúc khác với ý muốn của Sư Giá.

"Không!" Tang Thúc mỉm cười cự tuyệt.

Sư Giá: "..."

"Tôi muốn ở lại."

Sư Giá không biết cô lại muốn giở trò gì, nhưng vẫn giải thích: "Đây là viện dưỡng lão, không phải sân khấu của cô, cô ở lại để làm gì? Làm tình nguyện viên?"

Ba chữ cuối cùng, Sư Giá mang theo chút mỉa mai.

Nàng cảm thấy một minh tinh nhị thế tổ như Tang Thúc lại có thể làm được điều này.

"Được."

Sư Giá cũng không nghĩ đến, người trước mặt một lời đáp ứng.

Nàng có chút bực bội, lần đầu tiên đến gần người trước mặt, nhìn chằm chằm đôi mắt đen láy đầy mê hoặc của Tang Thúc mở miệng nói: "Tang tiểu thư, cô có biết làm tình nguyện viên cần làm gì không? Không phải cô thử một chút cảm thấy mệt mỏi là có thể phủi mông rời đi, cũng không phải để cho cô nhất thời cao hứng giết thời gian, nếu như cô chỉ vì cảm thấy mới lạ, hoặc là có ý niệm gì khác, tôi khuyên cô tốt nhất sớm rời khỏi đây."

Thật hiếm khi Sư Giá có thể nói chuyện bình tĩnh với vẻ mặt bình tĩnh như vậy.

Nàng biết hiện nay rất nhiều người nổi tiếng thích dùng từ thiện để vãn hồi danh tiếng sau khi bị vết đen, ngày nay từ thiện đã thực sự trở thành viên gạch, chỗ nào cần thì chuyển đến chỗ đó.

Sư Giá không quan tâm mục đích của những nghệ sĩ quyên góp tiền là gì, nhưng đến viện dưỡng lão làm tình nguyện như thế này, hoặc là đi vùng núi dạy học, nàng chán ghét những người làm ra vẻ như vậy.

Không thể nhất quyết làm "việc tốt" chỉ để được chú ý và nổi tiếng, nếu không thực hiện tốt sẽ là làm hại người khác.

"Tôi biết, nhưng tôi không biết tình nguyện phải làm cái gì, cho nên trước hết tôi đi theo em để học hỏi nhé? Em xem, trước khi em tới không phải tôi ở chung với Tống lão sư rất tốt sao?" Tang Thúc cam đoan nói.

Trước đây cô không hiểu, nhưng kiếp trước, cô đã ở đây lâu như vậy, coi như là nhìn, cũng là nhìn không sai biệt lắm.

Nhưng Sư Giá nói đúng một điều, cô thật sự có mục đích khác.

Cô chỉ muốn đến gần người trước mặt mà thôi.

Vừa nói, Tang Thúc đưa tay đặt lên vai người trước mặt, kéo khoảng cách giữa cô và Sư Giá lại gần hơn. Thậm chí, cả hai có thể ngửi thấy mùi thơm trên người nhau.

"Bác sĩ Sư, em có thể dạy tôi được không?"

Tang Thúc mỉm cười hỏi, nhưng nhìn từ xa, người khác nhìn thấy Sư Giá như đang được cô ôm vào lòng, bị cô hôn lên khuôn mặt.

Sư Giá bị hành động của cô làm cho hoảng sợ, khi nàng phản ứng lại thì đưa tay đẩy bả vai Tang Thúc ra.

Nhưng, Sư Giá không ngờ rằng Tang Thúc vốn chỉ dựa vào bàn đá phía sau, bị nàng đẩy như vậy, Tang Thúc bên hông không có chỗ dựa, cả người bị nàng đẩy ngã trên bàn.

Bộ dạng hiện giờ của cô trông đặc biệt... hết sức gợi cảm lại quyến rũ.

Nàng còn đang đứng giữa hai chân Tang Thúc, người sau bị nàng đẩy ngã xuống bàn, hơn nữa còn không có nửa điểm giãy dụa.

Sư Giá định đưa tay kéo người lên, nhưng Tang Thúc khó đối phó hơn nàng nghĩ!

"Bác sĩ Sư, em thích mạnh bạo như vậy à?" Tang Thúc nằm ngửa trên bàn đá, ánh mắt mê hoặc nhìn nàng.

Những lời này khiến Sư Giá tức giận đến không thèm để ý, nàng xoay người định rời đi, nhưng vừa bước chân thì phát hiện không biết từ lúc nào Tang Thúc đã quấn lấy nàng.

Sư Giá quay người trừng mắt nhìn người vẫn đang nằm, giọng nói đầy tức giận: "Tang Thúc!"

"Tôi ở đây!" So với sự tức giận của nàng, Tang Thúc dường như đang rất vui vẻ.

Sư Giá: "...Buông ra!"

Tang Thúc: "Em không thích à?"

Trên mặt Sư Giá trở nên đỏ bừng, ngay cả bên tai cũng bị lời nói này của Tang Thúc làm xấu hổ đến nổi lên hồng hồng, nàng thích cái rắm a! Nếu như không phải nhiều năm qua kiềm chế đem con thú nhỏ giận dữ trong lòng gắt gao ngăn lại, hiện tại nàng thật hận không thể đưa tay chặn miệng của Tang Thúc!

"Tôi không thích, cô mau buông tôi ra!" Sư Giá đè nén cơn tức giận, nhìn người ở trước mặt mình giống như tên vô lại mở miệng nói.

Tang Thúc nghe xong, giống như rất thất vọng, còn giả vờ thở dài: "Tôi cứ tưởng em thích mạnh bạo như vậy, tôi còn cảm thấy chúng ta rất xứng đôi nha."

Sư Giá: "..."

Cái thể loại nhảm nhí gì thế này? Nàng không muốn nghe nữa.

Tang Thúc không làm khó nàng, sau khi nói xong liền buông lỏng chân ra.

Sư Giá một khắc cũng không muốn ở lại cùng người phía sau một giây một phút đồng hồ nào, xoay người cũng không quay đầu lại rời đi, chứ đừng nói chi là đưa tay về phía Tang Thúc để kéo người lên như dự định ban đầu.

"Chậc –" Tang Thúc nâng chiếc cổ thiên nga tao nhã, khẽ ngẩng đầu, nhìn bóng lưng dứt khoát không một chút ý tứ lưu luyến, suy nghĩ trong chốc lát, khuỷu tay chống bàn đá, tự mình ngồi dậy, "Tuyệt tình quá!" cô lẩm bẩm.

Tang thúc cười nhẹ một tiếng, đứng lên đuổi theo người phía trước.

Cho dù không thích thì thế nào? Không có gì mà cô không làm được.

Với sự tự tin của mình, Tang Thúc cùng Sư Giá một trước một sau đi vào phòng bệnh.

Kiếp trước Tang Thúc chưa từng gặp qua Tống lão sư, mấy tháng trước khi đến viện dưỡng lão, thấy ai cũng nổi giận, hận không thể đuổi hết những người đến thăm mình đi.

Nhưng sau khi đuổi đi, chỉ có cô mới biết mình hối hận đến mức nào.

Cô cho rằng mình không sợ bất cứ điều gì, cả đời cô muốn làm gì thì làm, là con cưng của trời, sự nghiệp thuận buồm xuôi gió, trước khi kết hôn cô chưa bao giờ thiếu người theo đuổi, chưa từng trải qua cái gì gọi là tịch mịch cái gì gọi là phiền muộn, mà khi trong phòng bệnh chỉ có một mình cô, khi người bên cạnh thật sự bị mình đuổi đi, cô mới cảm thấy sợ hãi. Nỗi sợ hãi bị tịch mịch ăn mòn, không thể diễn tả bằng lời.

Nhìn cánh cửa đóng chặt, Tang Thúc mong đợi có người sẽ đẩy cánh cửa ấy ra, mặc dù căn phòng của cô đã hoang tàn đổ nát, tất cả những gì có thể đập phá trong phòng đề bị cô ném xuống đất, vỡ tan thành từng mảnh.

Nhưng nguyện vọng của cô lại không thành, không có ai lại đây, không có ai gõ cửa phòng do chính tay cô đóng chặt, cho đến tận buổi tối hôm đó—

Những đám mây rực lửa bên ngoài cuộn lên đầy màu sắc, đẹp đẽ đến mức không một bàn tay thanh tú nào có thể vẽ được, nhưng khi đó Tang Thúc không nhìn thấy, hết thảy những gì tốt đẹp trên thế gian đối với cô mà nói đều mất đi ý nghĩa tồn tại. Cũng chính vào lúc này, cánh cửa bị cô đóng chặt lại truyền đến tiếng gõ cửa.

Sau đó, cô nhìn thấy Sư Giá.

Ánh mắt phiếm hồng, giống như là ráng chiều đỏ tươi bên ngoài, hướng về phía cô đi tới

"Ăn cơm chưa? Cô không đói bụng à? Tang Thúc?"

Nhưng âm thanh của nàng, so với bận luận kẻ nào đều ôn nhu hơn cả, ôn nhu đến mức làm cho người ta cảm thấy tan nát cõi lòng.

"Cô thì sao?" Tang Thúc cảm thấy có người đẩy cánh tay mình, cô đột nhiên lấy lại tinh thần, nhìn thấy Sư Giá đang đứng trước mặt mình.

Trong mắt Tang Thúc còn có chút mơ hồ: "Cái gì? Xin lỗi vừa nãy tôi không nghe rõ."

Sư Giá thăm dò nhìn cô, sau đó lặp lại: "Cha tôi hỏi cô có thể gấp những ngôi sao nhỏ không?"

Tang Thúc gật đầu: "Tôi biết, Tống lão sư thích à?"

Tống lão sư lắc đầu, sau đó lăn chiếc xe lăn đến bên giường, như đang lấy ra bảo bối gì đó của mình, không muốn người khác nhìn thấy, dùng thân mình chặn lại sau đó quay đầu nhìn về hướng Sư Giá và Tang Thúc trên ban công, nhìn chằm chằm vào họ, "Không được nhìn trộm!" Chờ khi xác nhận không có ai có thể nhìn thấy, lúc này mới mở tủ, lấy bình thủy tinh từ bên trong.

Ông chậm rãi quay lại, đưa cho Tang Thúc, vẻ mặt cực kỳ trịnh trọng: "Vậy cái này cho con."

Là một cái bình ước nguyện có hình dáng cũ kỹ, không sai biệt lắm là loại bình thủy tinh lưu hành vài chục năm trước, được sử dụng trong nhiều bộ phim truyền hình Đài Loan nổi tiếng ở đại lục, bên trong là các loại ngôi sao nhỏ màu sắc rực rỡ dùng gậy nhựa gấp lại.

Thấy Tang Thúc dường như không có phản ứng gì nhiều, Tống lão sư cảm thấy lễ vật của mình không được coi trọng, cần phải giới thiệu một chút: "Đây là quà đáp lễ hôm nay con đã tặng ta hạc giấy, có qua có lại, con nhận là được rồi. Đây chính là quà Giá Giá tặng ta, bình thường ta cũng không cho người khác xem."

Dưới ánh mắt chờ mong của Tống lão sư, vẻ mặt cô lộ ra vẻ mừng rỡ, "Thật sao? Thật xinh đẹp!"

Vẻ mặt sùng bái hướng về phía Sư Giá mở miệng nói.

Sư Giá: "..."

Dù biết rõ hiện tại Tang Thúc là vì thõa mãn Tống lão sư mới làm ra vẻ mặt như vậy, nhưng nàng vẫn cảm thấy khó chịu. Hơn nữa, Tang Thúc còn thừa dịp Tống lão sư không chú ý nháy mắt với cô.

Tống lão sư trong lòng đắc ý, "Giá Giá của chúng ta rất khéo tay."

"Đúng vậy, Giá Giá rất lợi hại." Tang Thúc thuận theo nói.

Sư Giá trừng mắt nhìn cô, nhưng Tang Thúc dường như không hiểu ánh mắt của nàng có ý gì, chớp mắt nhìn nàng, "Giá Giá, em nhìn tôi làm gì?"

Tiếng gọi "Giá Giá" cực kỳ tự nhiên, giống như đã gọi qua ngàn vạn lần.

Trước mặt Tống lão sư, Sư Giá không nói nên lời, cuối cùng đành phải từ bỏ.

Hôm nay Tống lão sư thật cao hứng, lời nói so với bình thường nhiều hơn không ít. Sư Giá không phải là người nói nhiều, bình thường tới đây, đều sẽ đẩy Tống lão sư ra ngoài dạo một chút, cùng nàng nói chuyện công việc. Nhưng hôm nay có Tang Thúc, từ trước đến này Sư Giá chưa bao giờ nghĩ nhị thế tổ này còn có thể cùng một người già tầm tuổi Tống lão sư trò chuyện vui vẻ như vậy, thậm chí làm cho Tống lão sư quên luôn sự hiện diện của nàng, còn không ngừng thúc giục nàng đi phòng bệnh khác làm việc. Ngay cả khi buổi tối Tang Thúc muốn rời đi, Tống lão sư cũng hiếm khi tỏ ra không muốn rời xa cô.

"Tang Tang ngày mai còn đến chơi không?" Tống lão sư kéo tay Tang Thúc không muốn cô đi, chỉ mất một ngày đã khiến ông đổi xưng hô "Tang Thúc" thành "Tang Tang", có thể thấy được khả năng lừa gạt người của Tang Thúc rất tốt.

Sư Giá đứng bên cạnh Tống lão sư, liếc nhìn Tang Thúc, trả lời trước: "Cha, Tang tiểu thư cũng là người có công việc, lần sau nàng lại đến thăm ba có được không?"

Tống lão sư nghe được, có vẻ hơi thất vọng: "Ồ, vậy được rồi."

Cô còn định nói gì đó, vốn dĩ hôm nay phải tới trường thi, nhưng trong lòng cô nhớ Sư Giá, nên mới lùi lại một ngày.

Nhìn Tống lão sư trên giường bệnh, Tang Thúc mỉm cười bước tới nắm tay đối phương: "Tống lão sư, chúng ta hẹn nhau đợi tuần sau em nghỉ phép sẽ đến gặp người, được không?"

Những lời này khiến mắt Tống lão sư sáng lên, vỗ tay gật đầu: "Vậy chúng ta hẹn tuần sau, con đến ta cũng sẽ cho con một con ếch nhỏ!"

Sư Giá: "..."

Tang Thúc mỉm cười gật đầu, giống như thật sự coi đây là một cuộc hẹn quan trọng.

Sư Giá đưa Tang Thúc ra khỏi viện dưỡng lão, khi tạm biệt nhau ở cửa, Sư Giá hít một hơi nói với người bên cạnh: "Tuần sau cô không cần phải đến đây, trí nhớ của cha tôi không tốt, rất nhanh sẽ quên, cô cứ làm việc của mình đi."

Nàng không nghĩ Tang Thúc thực sự có thể dành thời gian tới đây làm tình nguyện viên như cô đã nói.

Nhưng lần này, Sư Giá đã nghĩ sai.

Gió đêm tháng mười hai mang theo cơn lạnh thấu xương, Tang Thúc chủ động đưa tay ra, chỉnh khăn choàng cho Sư Giá, trước khi người kia trừng mắt đã thu tay lại, sau đó mỉm cười chân thành với nàng, nụ cười ấy trong sáng đến mức khiến cho đêm trăng cũng trở nên nóng bức.

"Không thể nào, Tống lão sư thích tôi như vậy, làm sao có thể quên tôi được?"

Sư Giá: "..."

Nàng thật sự chưa từng thấy người nào vô liêm sỉ như Tang Thúc.

Rất nhanh, Sư Giá ở trong lòng Tang Thúc phía trước lại bỏ thêm cái tiền tố định nghĩa vô liêm sỉ.

"Cho nên Sư Giá, em nhớ ở trước mặt Tống lão sư nhắc tới tên của tôi, đừng quên tôi."

Chỉ là những lời cuối cùng đó, cũng không biết là đang nói đến Tống lão sư hay là... Sư Giá.

Thật vô liêm sỉ, Sư Giá nghĩ trong lòng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play