Trên mặt Liễu Nguyệt lộ ra chút khó xử: "Nhưng Yên Yên vất vả lắm mới trở về, em cũng không thể đuổi đứa nhỏ đi được, con bé vốn cũng là con em."
Sư Toàn Thái hừ lạnh nói: "Lúc trước em cam đoan với Sư Giá như thế nào chính em đã quên rồi à? Lúc trước là chúng ta có lỗi với nàng, em cũng biết rõ nàng và Sư Minh Yên hai người không có cách nào sống chung một mái nhà, tại sao em còn làm như vậy?!" Sư Toàn Thái nói xong, đại khái cũng hiểu được hôm nay nói những lời này đều đã muộn, không có tác dụng gì, ông đổi chủ đề, nghiêm nghị nói: "Bảo Sư Minh Yên xuống đây! Nàng trở về cũng không nói một tiếng nào! Anh thấy con bé là bị em chiều hư rồi!"
Liễu Nguyệt thấy bộ dạng tức giận của chồng mình, không khỏi biện giải: "Yên Yên mới từ nước ngoài trở về, chiều nay mới xuống sân bây, hiện tại anh cũng phải để con nó nghỉ ngơi vì bị lệch múi giờ chứ."
Sư Toàn Thái quả nhiên bị chọc giận đến bật cười: "Bảo nàng mau xuống đây cho anh! Em cho rằng nàng bay từ Châu Âu về à? Ở ngay bán đảo bên cạnh còn sợ chênh lệch múi giờ?!"
Liễu Nguyệt thấy thế, không thể làm gì khác, lúc này mới kéo Sư Minh Yên xuống.
Sư Minh Yên xuất hiện trên cầu thang, cô đã hơn một năm không về, sau khi tốt nghiệp đại học không lâu, liền đến Hàn Quốc làm thực tập sinh, lần này cô trở về Trung Quốc để tham gia một cuộc thi tài năng.
Sư Toàn Thái nhìn mái toác xoăn màu nâu đỏ của cô, không khỏi cau mày.
"Trở về cũng không biết chào hỏi một tiếng?"
Sư Minh Yên bước tới, mỉm cười chào nắm lấy cánh tay Sư Toàn Thái: "Cha!" Cô làm nũng nói, còn ngáp một cái, thoạt nhìn thật sự là bộ dạng rất buồn ngủ: "Con dậy rất sớm ngồi máy bay trở về, ký túc xá con ở cách sây bay rất xa, đây không phải là do con ngủ quên sao?"
Sư Toàn Thái rút cánh tay ra, đối với bộ dạng hiện giờ của Sư Minh Yên cũng không có nửa điểm mềm lòng, "Trở về cũng tốt, mẹ con đã mua cho con một căn hộ ở khu mới, đã tìm người sửa sang xong, ngày mai sẽ bảo tài xế trong nhà đưa con qua đó."
Sư Minh Yên liếc nhìn mẹ mình, ánh mắt mang theo nghi hoặc.
Liễu Nguyệt vội vàng nói: "Sư Toàn Thái anh có ý gì? Sao lại có người làm cha như anh, con gái vừa trở về đã bị anh đuổi ra ngoài? Không được, em đã lâu không được gặp nàng, một tuần này Yên Yên phải ở nhà!"
Liễu Nguyệt kéo Sư Minh Yên qua, đứng trước mặt cô: "Em biết anh lo lắng cái gì, nhưng anh cũng biết Sư Giá bình thường căn bản không ngủ lại ở nhà, hơn nữa bệnh viện công tác bận rộn như vậy, hai chị em các nàng sẽ không thể gặp nhau được."
Sư Toàn Thái cau mày, lúc này vợ và con gái đều dùng ánh mắt trách cứ khó xử nhìn ông, giống như chỉ có một mình ông là người bướng bỉnh nên tức giận ôm hai tay lên lầu.
Trong phòng khách tầng một chỉ còn lại hai người, Liễu Nguyệt ôm Sư Minh Yên ngồi trên ghế sô pha, lúc này mới trách cứ nói: "Con cũng quá sơ ý, lúc trở về mẹ đã nói với con hôm nay Sư Giá sẽ về nhà, con xem chìa khóa xe cũng không chịu cất đi, để cho nàng thấy được. Nếu không phải vì chuyện này, cha con làm sao lại tức giận với con?"
Sư Minh Yên gật đầu như đã ghi nhớ: "Lần sau con sẽ chú ý, nhưng mà mẹ, cha vừa nói mẹ mua nhà cho con, chuyện này là thế nào?"
Liễu Nguyệt: "Mẹ không phải là sợ con trở về, cha con sẽ cho con dọn ra ngoài ở à? Ông ấy muốn sau này Giá Giá về làm việc ở bệnh viện của chúng ta, nàng có thể dọn về nhà sống. Hai chị em con không hợp nhau nên mẹ nghĩ mua cho con một căn hộ để khi con trở về thì vẫn có nơi để sống."
Lời này vừa nói ra, sắc mặt Sư Minh Yên nhất thời trở nên tái nhợt.
"Sư Giá... vẫn rất ghét con sao?"
Liễu Nguyệt vỗ vỗ tay cô, ý bảo cô yên tâm: "Tạm thời đừng nghĩ đến chuyện này, Giá Giá là người có tính tình không tốt, con cứ sống tốt cuộc sống của mình là được rồi. Lần này trở về, mẹ nghe nói con muốn đi tham gia chương trình gì đó phải không?"
Nói đến chuyện này, Sư Minh Yên rất có hứng thú, cùng Liễu Nguyệt nói chuyện gần như suốt đêm.
Trong lúc đó, Sư Giá đã về đến nhà, quỳ trên mặt đất, đem sàn nhà mỗi một nơi đều lau chùi đến sáng bóng, thẳng đến hơn nửa đêm rốt cuộc cũng cảm thấy sức cùng lực kiệt không còn nửa điểm khí lực, lúc này mới tắm rửa nằm ở trên giường.
Cơ thể mệt mỏi nhưng đầu óc vẫn hưng phấn. Vừa nhắm mắt, Sư Giá dường như vẫn có thể nhìn thấy phía xa là ánh đèn pha chói lóa, trong chốc lát xe thể thao đã vọt tới trước mặt nàng.
Ngay sau đó, là một màn đẫm máu.
Sư Giá nằm trên giường, hai tay mở ra lúc này không nhịn được nắm thành quyền, hai giọt nước mắt từ khóe mắt không tiếng động chảy xuống...
"Mẹ..."
Giống như tiếng thì thầm trong đêm, không ai nghe thấy.
Sáng sớm hôm sau, sáu giờ Sư Giá đã rời giường. Hôm nay vì đi gặp Tống lão sư mà nàng so với bình thường trịnh trọng hơn mấy phần, ngồi trước bàn cẩn thận trang điểm cho bản thân.
Mái tóc dài được nàng buộc lên thành kiểu đuôi ngựa cao bằng chiếc băng đô len màu đỏ tía. Khuôn mặt vốn to bằng bàn tay, bởi vì độ rộng của băng đô khiến cho cả khuôn mặt nàng thoạt nhìn càng nhỏ hơn. Áo len nhung phối với quần jeans đen, mang đôi bốt cao cổ đế bằng Dr. Martens, cả người nàng trông thanh thoát và gọn gàng. Cầm chìa khóa xe, Sư Giá rời khỏi nhà.
Viện dưỡng lão phía Tây thành phố nằm ở vị trí tương đối hẻo lánh, vào buổi sáng cuối tuần mùa đông, trên đường gần như không có người đi đường. Ngay cả giao thông ở thành phố Cẩm Dương luôn nổi tiếng là tắc nghẽn cũng thông thoáng hơn bình thường, lái xe hơn nửa tiếng, Sư Giá đã đến nơi.
Khi nàng đỗ xe đi xuống, đã có hộ lý bắt đầu làm việc. Gần như mọi người đều biết nàng, mỉm cười chào hỏi với nàng, chủ động kể lại tình hình trong viện dưỡng lão trong thời gian này.
Sư Giá cởi áo khoác ngoài, thay đồng phục làm việc, đi vào phòng nhìn Tống lão sư một chút.
Nàng vốn cho rằng ông vẫn còn chưa tỉnh, nhưng không ngờ vừa mở cửa, liền thấy người trên giường bệnh trở mình.
Sư Giá bước vào, phát hiện Tống lão sư vẫn nhắm mắt, tựa hồ động tác xoay người vừa rồi chỉ là ngoài ý muốn.
Vừa cuối xuống, nàng định chỉnh lại chăn bông cho Tống lão sư, nhưng vừa đặt tay lên thì đã bị ông bắt được.
Sư Giá bắt gặp ánh mắt trìu mến của Tống lão sư, sau đó một vật nhỏ được nhét vào tay nàng, hơi cứng.
Sau khi mở nó ra, Sư Giá mỉm cười.
Giọng Tống lão sư không lớn, cười híp mắt nhìn nàng nói: "Thích không? Tuần này cô giáo tới đây kiểm tra bài tập tuần trước, ta đã đứng nhất! Đây là phần thưởng, ta đã cẩn thận cất giữ để đưa cho con!"
Sư Giá không khỏi cảm thấy buồn cười, trong tay nàng là một con ếch giấy, khi đặt nó lên bàn và ấn vào phần lưng của nó, con ếch có thể nhảy lên. Đó là thứ đồ chơi dành cho trẻ con.
Tống lão sư nghĩ nàng vẫn thích những thứ này giống hồi còn học mẫu giáo.
Sư Giá đỡ người trên giường ngồi dậy, sau đó hỏi: "Con rất thích, hôm nay con cũng tặng cha một món quà nhé?"
Ánh mắt ông lóe lên, kéo nàng lại: "Con sẽ tặng cho ta cái gì?"
"Hạc giấy mà cha thích, thế nào?" Sư Giá mỉm cười hỏi
Quả nhiên đây là một trong những thứ mà Tống lão sư thích nhất, ánh mắt càng sáng hơn, "Thật sao?"
Sư Giá gật đầu, nghiêm túc trả lời: "Đương nhiên, nhưng phải chờ rửa mặt rồi ăn cơm, sau đó chúng ta sẽ cùng nhau chơi được chứ?"
Tống lão sư ngoan ngoãn ngồi trên giường gật đầu, như thể rất thích thú với món quà, vẫy tay để cho nàng nhanh một chút.
Phòng ốc của viện dưỡng lão đều được chuẩn bị đầy đủ, dù sao nơi này cũng là nhà của mỗi bệnh nhân.
Sau khi lấy chút nước, Sư Giá lau mặt cho Tống lão sư, giúp ông đánh răng.
Nhìn vào gương, Tống lão sư cười sờ sờ băng đô của Sư Giá, giọng có chút bối rối: "Của Giá Giá, rất đẹp."
Nàng đưa ông nước súc miệng, nói: "Vậy lần sau con đến sẽ mang theo nó cho cha xem, được chứ?"
Tống lão sư xua tay, tuy rằng đầu óc ông không còn thanh tỉnh như trước, trí lực cũng không còn là một người trưởng thành, nhưng đối với người quan trọng mà mình vướng bận trong lòng, chuyện quan trọng là không thể quên, cũng không thể quên được.
"Đừng tới nữa, có thời gian phải nói chuyện yêu đương, kết hôn, tìm một người kết hôn..."
Sư Giá nghe được những lời này, không khỏi cảm thấy buồn cười lại đau lòng.
Nàng đáp ứng, sau đó đỡ ông lên giường, đặt hạt kê mang từ nhà lên bàn, còn mang theo một ít thức ăn mình làm, cầm muỗng tự mình đút cơm cho Tống lão sư. Giống như lúc nhỏ, khi nàng còn chưa biết cầm thìa, Tống lão sư đã vô cùng kiên nhẫn đút cơm cho nàng. .
||||| Truyện đề cử:
Chiến Thần Trấn Quốc |||||
Sau khi ăn cơm xong, trời cũng chỉ mới tờ mờ sáng, bên ngoài còn rất lạnh, Sư Giá ngồi ở bên người Tống lão sư, nhỏ giọng cùng ông thương lượng: "Cha, người xem trong khoảng thời gian có phải có rất nhiều người chiếu cố cha hay không? Con bận rộn nhiều ngày không có thời gian tới đây, vậy hôm nay con đi giúp mọi người trước được không? Sau đó sẽ cùng cha gấp hạc giấy được chứ?"
Tống lão sư nghe vậy, cân nhắc hai giây, đẩy vai nàng gật gật đầu: "Đúng đúng đúng, con đi giúp một tay trước, giúp một tay, nhớ phải lễ phép, nghe theo sắp xếp."
Sư Giá nheo mắt cười, sau đó từ trong túi lấy ra một con hạc đã gấp xong, đặt trong lòng bàn tay Tống lão sư, "Được, vậy cha đợi một lát nhé?"
"Đi đi, đi nhanh lên." Tống lão sư nói.
Sư Giá mỗi tuần đều đến đây làm tình nguyện viện, lúc này buổi sáng phần lớn mọi người còn đang ngủ, bệnh nhân tỉnh dậy đều đã được sắp xếp đi ăn sáng. Sư Giá quen đường đi đến phòng làm việc, gặp được một hộ lý mặc đồ giống hệt nàng, đối phương cười nói với nàng: "Bác sĩ Sư đến rồi à?"
Sư Giá chào hỏi: "Ừm, không nghĩ chị Lô Điền còn sớm hơn, trong khoảng thời gian này cha em lại làm phiền chị rồi."
Người phụ nữ được gọi là Lô Điền quay lại nói: "Không phiền, Tống lão sư vẫn rất nghe lời lại thích sạch sẽ, tuần trước trong lúc không tỉnh táo luôn gọi tên của em, hôm nay thấy em chắc chắn ông ấy rất cao hứng đi!"
Những lời này làm cho trong lòng Sư Giá cảm thấy chua xót, lúc Tống lão sư tỉnh táo căn dặn nàng phải sống tốt không cần lo lắng cho ông, nhưng lúc không tỉnh táo lại hướng về phía hộ lý nhỏ giọng gọi tên của nàng. Rõ ràng trong lòng không muốn rời xa mình, nhưng chưa bao giờ nói, giống như năm đó, nàng bị người nhà họ Sư tìm được, thân thể ông đã không tốt còn đang nằm viện, lại chưa bao giờ nói một câu giữ mình lại, chỉ hy vọng nàng có thể sống tốt hơn.
Làm tình nguyện viên không phải là một công việc dễ dàng, nhưng Sư Giá không cảm thấy phiền toái, đây là lựa chọn của nàng.
Sư Giá đến phòng giặt đồ phơi quần áo và ga trải giường cùng nhân viên, lại đi quét dọn vệ sinh, sau đó đến dãy phòng học bên cạnh sửa sang lại phòng học, các bệnh nhân ở đây mỗi tuần đều có thể lựa chọn đến đây để tham gia các lớp học theo sở thích để giết thời gian.
Những việc này cũng phải mất vài giờ để làm xong.
Sư Giá rửa tay sạch sẽ, hít sâu một hơi, sửa sang lại mái tóc dài đã trở nên lộn xộn, lúc này mới một lần nữa đi tới phòng của Tống lão sư.
Nàng còn chưa đi tới cửa, đã nghe thấy trong phòng truyền đến tiếng cười của Tống lão sư.
Trong mắt Sư Giá mang theo nghi hoặc, lúc đi tới cửa, lúc này mới nghe thấy trong phòng ngoài tiếng cười của Tống lão sư, còn có một giọng nữ trẻ tuổi hơn.
Bởi vì giọng nói kia quá mức trầm thấp, lại không cố ý lớn tiếng, ban đầu nàng không chú ý tới.
Nhưng khi Sư Giá đứng ở cửa nhìn thấy người ngồi trong phòng, nàng ngây ngẩn cả người.
Đối với người có âm sắc quá mức đặc biệt, Sư Giá có thể nhớ kỹ.
Ví dụ, trong nhiều năm, nhị thế tổ mà nàng gặp ở bệnh viện vào tuần trước, chính là người có âm sắc đặc biệt nhất.
Đặc biệt dễ nghe.
Hôm nay Tang Thúc hiếm khi trông không giống một người nổi tiếng, cô mặc chiếc áo len sặc sỡ và váy mùa đông bình thường nhất, tóc buộc đuôi ngựa thấp, trông trẻ trung nhưng lại vô cùng điềm tĩnh. Cô đang ngồi đối diện với Tống lão sư, trên tay cầm tờ giấy origami đầy màu sắc mà Sư Giá mang đến, động tác trên tay còn chưa dừng, trên bàn không biết từ lúc nào đã bày đầy hạc giấy.
Tống lão sư trông rất vui, ngồi đối diện cô, ánh mắt sắp cười đến không nhìn thấy.
Cảnh tượng này, Sư Giá cho tới bây giờ cũng chưa từng nghĩ tới.
Nàng đẩy cửa, đi vào.
Tang Thúc nghe tiếng quay đầu lại, khi nhìn thấy bộ đồng phục màu hồng nhạt của nàng, động tác trong tay cô dừng lại.
Trong phút chốc, khi nhìn thấy Sư Giá đi về phía ánh sáng, cô gần như nghĩ mình đã quay trở lại những năm cuối đời của kiếp trước.
Lúc trước Sư Giá cũng như vậy, mỗi ngày từ cửa đi vào.
Dù cô chưa bao giờ nói, nhưng mỗi ngày người cô mong chờ nhất chính là Sư Giá.
Một mình Tang Thúc ở trong phòng bệnh quá tĩnh mịch, thậm chí không khí còn có mùi mục nát tịch liêu.
Tính khí thất thường của cô khiến những người chăm sóc khác phải tránh xa. Cô không phải không biết những này ở sau lưng thảo luận về cô, tiếc hận, thương hại cô, nhưng cô không cần những thứ này! Chỉ có một mình Sư Giá, mỗi ngày khi tới đây, đều là một bộ dáng ôn hòa, cũng chưa bao giờ nhắc đến chuyện quá khứ ở trước mặt cô, cũng chưa bao giờ... nhìn cô với ánh mắt thương hại.
Những năm đó, cô ỷ vào tính tình hiền lành của Sư Giá mà nổi giận, ném gối ném chăn lên người nàng. Thậm chí có một lần, suýt nữa dùng điều khiển tivi đập nát khóe mắt nàng. Nhưng mỗi một lần, thật sự là mỗi một lần, Sư Giá đều không có khóc lóc hay trách cứ cô, chỉ yên lặng an ủi cô, ngồi ở bên cạnh cô, đưa tay xoa bóp cơ bắp sắp teo lại của cô, sau đó đợi cô hoàn toàn bình tĩnh lại, sẽ giống như làm ảo thuật từ trong túi lấy ra một viên kẹo.
Lúc này Sư Giá sẽ mỉm cười, còn mang theo vài phần dỗ dành nói: "Tang Thúc, đây là phần thưởng hôm nay của cô."
Đôi khi cô không trả lời, đối phương sẽ kéo ngón tay cô, cố gắng thu hút ánh mắt của cô, cười nói: "Những thứ này đều là đoạt được từ hộp kẹo của em gái cách vách, cô thật sự không muốn nó à?"
Hiện tại, Tang Thúc muốn lại gần Sư Giá, muốn nói với nàng rằng cô muốn, vẫn luôn muốn, nhưng cô không chỉ muốn những viên kẹo đó.