Tuyết trắng ngày đông phủ một lớp thật dày trải từ núi rừng tới nhà cửa, khắp nơi chỉ có sắc trắng tinh khôi. Chiêu Linh và công tử Đại Quốc Khương Kỳ cùng leo lên tường thành ngắm tuyết. 
Chiêu Linh mặc một chiếc áo lông chồn, phóng tầm mắt nhìn tuyết trắng trải dài phía xa xa, thản nhiên lạnh nhạt. Khương Kỳ không nhàn nhã hưởng thụ như thế, y nhìn về phía xe ngựa đang dồn dập nối đuôi quay về thành, trong đó phần lớn là xe ngựa của những khách khanh đến từ các quốc gia khác. 
Khương Kỳ ân cần nói: “Nhờ có Linh công tử phân rõ lợi hại phải trái với Quốc quân, khiến Quốc quân thu hồi mệnh lệnh trục khách nếu không cũng không biết ta sẽ phải ở ngoại thành bao nhiêu lâu nữa.”

Những người bị đuổi đi vốn chỉ có khách khanh Chấp Quốc, nhưng khách khanh của những quốc gia khách cũng sợ tai bay vạ gió, lần lượt chạy trốn khỏi Đô thành Dung Quốc. Hiện giờ Quốc quân Dung Quốc đã thu hồi mệnh lệnh kia, khiến những vị khách khanh ấy rời đi được nửa đường lại vòng xe quay trở lại. 
Chiêu Linh cười: “Ta nào dám kể công.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play