Lúc này thái y đã đến đang xử lý vết thương cho đại hoàng tử, vết thương khá nặng nhưng rất may được xử lý kịp thời nên không việc gì.

Thái y liền kê đơn bốc thuốc, toàn là những loại thuốc bổ máu có lợi cho sức khỏe của đại hoàng tử lúc này.

Lúc xử lý vết thương khá là đau nhưng Ẩn Duệ không kêu ca một câu gì, không mè nheo như những bạn nhỏ cùng trang lứa khác.

Tuy nhiên cậu nhóc lại cầm chặt lấy tay Cẩm Tĩnh không rời chỉ sợ rằng nàng sẽ rời đi chỗ khác.

Khi Ẩn Dương đi đến thì bắt gặp hình ảnh như này, ký ức liền lần lượt trở về, Y cũng từng như thế từng rất thiếu thốn tình cảm luôn luôn có cảm giác bị bỏ rơi.

Và cho đến khi Y gặp Lan phi Y mới biết được tình mẫu tử thiêng liêng đến mức nào cho dù người đó không phải là mẫu thân ruột đi chăng nữa.

Cũng chính vì nguyên do đó nên Y vô cùng chán ghét Hoa Uyển Hạ, nàng ta cũng giông như mẫu phi của Y dùng nhi tử ruột thịt của mình để dùng vào mục đích thỏa mãn hư vinh của nàng ta.

Người như thế không xứng đáng là mẫu nghi thiên hạ, Y đã từng cho nàng ta rất nhiều cơ hội nhưng nàng ta giường như chưa bao giờ để tâm đến vậy thì đừng trách Y vô tình vô nghĩa.

Nhìn vào khuôn mặt lo lắng của nàng Y biết rằng lựa chọn của mình là đúng đắn, nhìn vào sự ỷ lại của nhi tử Y đã tự hiểu.

Thật ra Duệ nhi là đứa trẻ vô cùng thông minh, không phải cậu ngốc nghếch rụt rè mà là bản thân cậu bé tự ngụy tạo cho bản thân mình làm cho người khác hiểu lầm.

Cũng đúng thôi sinh ra trong hoàng gia làm sao có thể sống đúng với bản chất của mình chứ ngay cả Y đường đường là cửu ngũ chí tôn mà nhiều khi còn không thể tự quyết định được nữa là.

Y bước vào và nhẹ nhàng hỏi:

“Con cảm thấy thế nào rồi, có còn đau nữa không?”.

Duệ nhi ngước mắt lên khi nhìn thấy phụ thân thì lúc này mới rơm rớm nước mắt vẻ ủy khuất.

Nhìn bộ dạng của nhi tử Hoàng thượng lắc đầu cười nói:

"Nhìn Tĩnh mẫu phi đang nhìn con kìa ".

Lúc này Duệ nhi như nhớ ra liền không ủy khuất nữa giọng lụng bụng nói:

"Nhi thần không sao, cái cây cầu kia thật đáng ghét, Duệ nhi nhỏ thế mà cũng làm gãy được nó thật là yếu mà ".

Ẩn Dương lắc đầu không có ý kiến rồi quay ra hỏi thái y:

“Tình hình đại hoàng tử thế nào rồi, vết thương nặng như thế liệu có để lại di chứng hay không?”.

Thái y vội cúi đầu kính cẩn trả lời:

“Vết thương đã được vi thần xử lý rồi, tuy nhiên là vết thương ở đầu nên cần tĩnh dưỡng một chỗ không nên di chuyển sợ sẽ ảnh hưởng đến não bộ ạ!”.

Cẩm Tĩnh nghe thấy vậy liền nói:

“Duệ nhi bị thương nặng như này còn di chuyển đi đâu chứ, để con ở đây thiếp sẽ chăm sóc cho Duệ nhi”.

Duệ nhi cũng nắm chặt lấy tay nàng và nói:

"Con sẽ ở đây với Tĩnh mẫu phi ".

Hoàng thượng cười vì sự đồng lòng này của hai người rồi nói:

"Nàng thật là ý của thái y là không di chuyển đi nơi khác chứ không phải nói là di chuyển Duệ nhi đi, bây giờ đành làm phiền nàng rồi, lát ta phải trở về để phê duyệt nốt tấu chương, lúc nãy nghe tin Duệ nhi ta đã vội đi chưa kịp sắp xếp lại ".

Cẩm Tĩnh nghe thấy vậy thì yên lòng vội nói:

"Vậy hoàng thượng cứ làm việc của người đi nhưng hãy để một thái y ở đây túc trực và nấu thuốc cho Duệ nhi lúc cần thì có người am hiểu vẫn tốt hơn ".

Hoàng thượng liền trấn an nàng rồi quay sang nói:

"Trương thái y ông hãy ở lại đây theo dõi tình hình của Đại hoàng tử đi, nếu có chuyện gì Tĩnh Quý phi sẽ cho người truyền ngươi ".

Thái y chưa kịp nói gì thì hoàng hâun liền nhanh chóng đi vào, nàng ta thỉnh an hoàng thượng rồi quay sang nói giọng kích động:

"Tại sao lại để Duệ nhi ở đây, nó là nhi tử của thiếp cơ mà, thiếp còn ở đây tại sao con lại ở cung của người khác, liệu có chăm sóc nó được tốt hay không hay chỉ là vì ninh nọt lấy lòng hoàng thượng mà như thế ".

Hoàng hậu bước vào không để ai bẩm báo khiến cho ai cũng bất ngờ.

Hoàng thượng nhìn hoàng hậu chăm chú rồi nói:

"Hay cho một mẫu thân ruột thịt, nàng nói nàng quan tâm đến Duệ nhi, yêu thương nó, vậy trẫm hỏi nàng từ khi nàng bước vào đây nàng đã nhìn Duệ nhi lần nào chưa, đã hỏi tình hình của Duệ nhi chưa mà đòi hỏi, mẫu thân ruột như nàng thà đừng có còn hơn ".

Hoàng hậu vẫn tự cho là mình đúng liền nói:

"Là thiếp có chút sơ ý nhưng thiếp không bao giờ chấp nhận để Duệ nhi ở tại nơi này, thiếp không yên tâm ".

Cẩm Tĩnh nhìn hoàng hậu như thế thì lắc đầu, thật ra nàng cũng không muốn đôi co cùng nàng ta nhưng vì sức khỏe của Duệ nhi nàng đành nói:

"Hoàng hậu yên tâm, ta có thể lấy dòng dõi Hạ Lan để hứa sẽ chăm sóc Duệ nhi thật tốt hoàng hậu cứ yên tâm ".

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play