Lâm Dị chợt cảm thấy rợn hết cả người, nhưng não cậu vẫn đang tích cực suy luận.
Phải rồi, có thứ gì đó đã bò vào từ cửa sổ, đủ để khiến mình căng thẳng, nhưng rồi lại đi mất, khiến con người ta thả lỏng dây thần kinh.
Điều này cũng hợp lý với lời giải thích tại sao Vương Đạc vừa sợ lại vừa không sợ như vậy.
Cậu chậm rãi quay đầu nhìn rèm cửa Phòng 304.
Tại sao phải treo rèm cửa, bởi vì rèm cửa không phải là công cụ giúp che đi cửa sổ, mà là ngăn người trong phòng phát hiện cửa sổ đang mở!
Quy tắc tử vong không phải là đến gần cửa sổ, cũng chẳng phải nhìn vào cửa sổ, nhưng chắc chắn phải liên quan đến cái thứ bò vào từ cửa sổ.
Chỉ trong chớp mắt chừng 0,00001 giây, Lâm Dị trở mình, rồi đi về phía cửa sổ.
Lâm Dị không kéo rèm, mà là đưa tay sờ vào tấm rèm, đẩy nó về phía trước.
"Nhóc thiên tài." Cách vách bên kia Tần Châu thở phào nhẹ nhõm, sau đó hỏi: “Cửa sổ phía em có mở không?”
Lâm Dị hỏi: “Đàn anh thì sao ạ?”
Tần Châu: “Đóng.”
Lâm Dị: “Phía bên em...”
Không có gì cản trở.
“Mở.”
Một sự im lặng ngột ngạt bao trùm.
“Em...”
Phòng bên cạnh Tần Châu bỗng dưng kêu lên một tiếng, trong Phòng 304 vang lên âm thanh nặng nề như gỗ cọ vào sàn nhà, Tần Châu liền hỏi: “Em sao vậy?”
Nhưng Phòng 304 không có người trả lời, Tần Châu nhíu mày, gõ hai cái lên tường: “Nhóc thiên tài?”
“Đàn anh...”
Giọng nói của Lâm Dị vang lên bên ngoài Phòng 305, kèm theo tiếng gõ cửa nhẹ nhàng và đều đặn.
Tần Châu sững sờ một chút, nhìn về phía cửa phòng.
Giọng nói của Lâm Dị từ ngoài cửa nghe rất xa lạ, có một chút mỏng manh: “Đàn anh, là em.”
Hắn cụp mắt suy nghĩ một lúc rồi bước ra cửa phòng.
Sau đó, cửa phòng của Tần Châu mở ra, hắn nhìn bóng người xuyên qua khe cửa.
"Tự dưng em thấy hơi sợ sợ." Lâm Dị xấu hổ, gãi gãi đầu: “Đàn anh ơi, em có thể tới ôm anh giữ ấm (*) không ạ?”
(*): ẩn dụ cho sự tương trợ, hợp tác, cùng nhau tích lũy sức mạnh để vượt qua giai đoạn khó khăn nhất.
Tần Châu nhìn cậu chằm chằm, một lúc lâu mới nói: “Người hay quỷ?”
Lâm Dị không hiểu nói: “Là người mà.”
Tần Châu vẫn chăm chú nhìn cậu, điều này khiến Lâm Dị cảm thấy mất tự tin.
Cậu đưa tay sờ sờ lồng ngực, tim vẫn còn đập, cậu nói: "Em vẫn còn nhịp tim nhá." Sau đó ngẩng đầu nhìn Tần Châu: “Đàn anh, anh không tin thì có thể sờ thử.”
"..." Tần Châu vươn tay.
Thay vì chạm vào lồng ngực của Lâm Dị, hắn lại đặt ngón tay dưới chóp mũi của cậu. Sau khi cảm nhận được hơi thở ấm áp phả vào ngón tay, Tần Châu rút tay về.
"Ầu, như vậy cũng là một cách." Lâm Dị cười cười, giơ ngón cái ra hiệu với Tần Châu: “Đàn anh đúng là chính nhân quân tử.”
Tần Châu: “...”
Hắn hoàn toàn cạn lời với Lâm Dị. Hơn nữa đây cũng không phải lần đầu tiên, gặp nhóc thiên tài này vài lần, hắn cảm thấy mình bị tên nhóc này làm cho câm nín rất nhiều.
"Vậy sao em lại ép giọng khi nói vậy?" Tần Châu giải thích lý do hắn hỏi "là người hay quỷ": “Đúng kì lạ.”
Lâm Dị chợt hiểu ra, cậu chỉ vào cổ họng nói: “Tại em phải lấy hết can đảm đi tìm đàn anh á.”
Vậy nên sự can đảm đó nghẹn lại ở cổ họng, khiến lúc nói chuyện nghe hơi kì.
"Can đảm?" Tần Châu nhìn cậu một lượt từ trên xuống dưới, nhìn kiểu gì cũng không thấy vẻ mặt sợ hãi của Lâm Dị ở đâu ra: “Nhóc thiên tài đây cả chục lá gan, còn cần gì can đảm?”
"Nhưng nhóc thiên tài có chứng sợ xã hội mà." Lâm Dị đỏ bừng hai tai: “Đàn anh, anh muốn một ngôi nhà không?”
Tần Châu: “Gì cơ?”
Lâm Dị chỉ chỉ dưới chân, nói một cách ngây thơ: “Nếu đàn anh còn từ chối em, em sẽ xấu hổ đến nỗi dùng chân lấy được cả một tòa nhà (*) luôn ấy. Đàn anh, anh muốn mấy phòng ngủ, mấy phòng khách?”
(*) Bắt nguồn từ câu nói: 脚趾抠出一座芭比梦幻城堡 ("Lấy cả một tòa lâu đài ra khỏi mặt đất bằng ngón chân"). Khi một người cảm thấy xấu hổ sẽ bấu ngón chân xuống đất. Có nghĩa là mình nhìn thấy điều gì đó rất rất xấu hổ, giống ngại đến muốn chui xuống lỗ theo cách nói bên mình.
Tần Châu: “...”
Lâm Dị: “Hay biệt thự?”
Tần Châu: “Biệt thự đã là gì, lâu đài đi.”
"Em đang đào, đang đào rồi đây." Lâm Dị nói: “Cái năng lượng xấu hổ bên trong em giờ lớn đến mức có thể đào cho em một tòa, cho đàn anh một tòa, cho cả anh em bạn dì hàng xóm của anh một tòa luôn đấy.”
"..." Tần Châu không nói gì, mở cửa để Lâm Dị đi vào.
Lâm Dị rưng rưng nước mắt: “Cám ơn đàn anh nhiều lắm luôn.”
Khi Lâm Dị đến Phòng 305, sự xấu hổ bên trong cậu đã khiến cậu e dè, chỉ dám đứng ở một góc, sau đó lấy ra một tờ giấy đưa cho Tần Châu: “Đàn anh, mời anh xem.”
"Đây là suy đoán của em về quy tắc tử vong." Lâm Dị nói.
Tần Châu nhận lấy.
Trên giấy viết:
1. Không ngăn được thứ bên ngoài cửa sổ bò vào.
Hành động kích hoạt quy tắc tử vong: Không ngăn cản được.
2. Nhìn thấy thứ bên ngoài cửa sổ
Hành động kích hoạt quy tắc tử vong: Nhìn thấy.
Điểm nghi vấn: Toàn bộ diện mạo?
3. Bị thứ ngoài cửa sổ nhìn thấy.
Hành động kích hoạt quy tắc tử vong: Không ngăn cản được.
Lâm Dị nói: “Hành vi kích hoạt điều thứ nhất và thứ ba là 'không ngăn cản được', vì vậy em cho rằng quy tắc tử vong là không thể ngăn được thứ gì đó. Dù là quy tắc thứ nhất hay quy tắc thứ ba, miễn là có hành động ngăn chặn thì vẫn có thể thoát.”
Tần Châu hơi bất ngờ, lại nhìn Lâm Dị: “Âm thanh vừa rồi là di chuyển tủ quần áo chặn cửa sổ?”
Lâm Dị gật đầu: “Tự cứu mình thôi.”
Tần Châu nói: “Giỏi.”
Tốc độ phản ứng của Lâm Dị quá nhanh, không chỉ nghĩ ra biện pháp đối phó, mà còn có thể viết ra ba quy tắc tử vong này. Nét chữ nắn nót, có thể thấy Lâm Dị rất bình tĩnh.
"Cái này có thể trực tiếp nói với tôi mà, không phải em đang ở trước mặt tôi rồi sao." Tần Châu giơ tờ giấy lên: “Tại sao lại phải viết cái này?”
"Đàn anh từng nói, quái vật sẽ ưu tiên tập trung vào mấy nhóc thiên tài như em mà." Lâm Dị nói: “Nếu như đem tờ giấy này truyền cho mọi người, quái vật nhất định sẽ tập trung vào em đó.”
Cậu tiếp tục giải thích: “Vậy cảm phiền đàn anh có thể cho em một chút lời khuyên không. Nội dung ghi chú càng chính xác, càng dễ thu hút sự chú ý của quái vật.”
Tần Châu nhìn chằm chằm Lâm Dị hồi lâu: “Em vừa nói em sợ mà.”
Lâm Dị gật đầu: “Đúng ạ.”
Ánh mắt Tần Châu trở nên phức tạp, hắn không thể hiểu nổi Lâm Dị. Vì vậy trực tiếp hỏi: “Đến quái vật 7-7 em còn không sợ, lại sợ NPC sao?”
"Dạ, em sợ thiệt mà." Lâm Dị thấy Tần Châu trở nên nghiêm túc, cho nên cũng không dám làm gì bậy bạ, thành thật nói: “Em còn chưa nhìn thấy quái vật 7-7, chỉ sợ sẽ bị NPC giết chết trước lúc đó thôi à.”
Lời nói thật lòng này khiến Tần Châu suy nghĩ hồi lâu, Lâm Dị sợ Tần Châu sẽ gặng hỏi cho ra chuyện nên để lộ vẻ mặt đáng thương: “Đàn anh nói 'cửa sổ mở' là tín hiệu cho rằng quy tắc tử vong đến gần. Tức là, một khi em đoán sai quy tắc tử vong, hoặc gặp phải quy tắc tử vong mà em không biết, em sẽ là người chết tiếp theo đó. Em thực sự sợ lắm luôn, đấng trượng phu rơi lệ.”
Tần Châu bị bốn chữ cuối cùng của Lâm Dị chọc cười, nhìn cậu: “Em, đấng trượng phu?”
Nhóc thiên tài vừa thi đại học xong vẫn còn non nớt, tuy dáng người cao nhưng khá gầy, trên người không có mấy da thịt. Tần Châu không hề nghi ngờ nếu vừa rồi hắn đưa tay chạm vào ngực Lâm Dị, chắc chắn sẽ không được ổn lắm. Nhưng các đường nét trên khuôn mặt của nhóc thiên tài thực sự rất ưa nhìn, hoàn toàn phù hợp với mẫu người lý tưởng 'không một ai biết' của hắn - một đàn em nhỏ ngây thơ và ngoan ngoãn.
"Đừng nhìn em gầy." Thấy Tần Châu đang đánh giá mình, Lâm Dị nói: “Bên dưới của em lớn lắm đó.”
Tần Châu: “...”
Tiếc một chỗ là mỏ hơi hỗn.
Đẹp trai mà không biết xấu hổ.
"Quy tắc tử vong sẽ không cứng nhắc như vậy, nó sẽ chủ động tìm đến cửa, khiến những người liên quan không thể đề phòng, nhưng..." Tần Châu cúi đầu nhìn tờ giấy trong tay: “Nhưng tôi có thể an ủi em.”
Lâm Dị im lặng vài giây: “Đàn anh, đừng như vậy, được an ủi sẽ khiến người sợ xã hội như em thấy bất an lắm.”
"Xin lỗi, nhưng tôi thích an ủi người khác như vậy đấy." Tần Châu nói: “Mỗi thế giới quy tắc không chỉ có một quy tắc tử vong, nhưng các quy tắc tử vong không ra sân cùng lúc mà nó sẽ lần lượt xuất hiện. Khi em tránh được một quy tắc tử vong thành công, quy tắc tử vong thứ hai sẽ ngay lập tức được kích hoạt, bởi vậy, bây giờ em chỉ cần tìm cách đối phó với quy tắc thứ nhất.”
Vừa nói, Tần Châu vừa chỉ vào mục đầu tiên trên tờ giấy: Không ngăn được thứ ngoài cửa sổ bò vào.
Đây cũng chỉ là phỏng đoán của Tần Châu về quy tắc tử vong.
"Tôi tịch thu tờ giấy, đợi em sống sót qua đêm nay rồi hẵng nghĩ đến chuyện thu hút quái vật." Tần Châu nói.
Lâm Dị kinh ngạc nhìn Tần Châu, lại im lặng.
Cậu không ngờ Tần Châu lại an ủi mình như vậy, cậu còn tưởng rằng mình sẽ nghe được mấy câu như 'không sao', 'chúc may mắn', 'đừng buồn'.
Tần Châu vươn tay, dùng ngón trỏ ấn xuống cặp lông mày đang nhíu lại của Lâm Dị: “Em đang bày ra cái mặt gì thế?”
Lâm Dị vội vàng né tránh, để cho ngón tay Tần Châu khựng lại ở không trung.
Những kí ức không ngừng tái hiện lại trong đầu-
“Bọn họ không có nhịp tim.”
"Nhưng vẫn có thể cử động..." -
"Chỉ là một cái xác không hồn! Ầy, tôi xin lỗi, tôi không có ý gì đâu, chỉ là căn bệnh này hơi hiếm gặp thôi, nhưng tôi bó tay rồi, cậu nhóc, cậu đưa ba mẹ đến bệnh viện lớn hơn khám thử đi."
“Cậu đừng quá đau buồn, bây giờ y học rất tiến bộ, nhất định sẽ có cách chữa bệnh cho cha mẹ cậu.”
Sau khi cha mẹ trở nên như vậy, Lâm Dị thường xuyên được được nghe mấy lời an ủi.
Nhưng đây là lần đầu tiên cậu được an ủi kiểu này, Lâm Dị ngập ngừng: “Đàn anh, nhịp tim không còn đập có nghĩa là đã chết sao?”
Tần Châu rút tay về, xoa ngón tay vừa chạm vào trán Lâm Dị lên áo hai lần: “Tiêu chuẩn phán định tử vong của y học là chết não.”
Lâm Dị thành thật nói: “Đàn anh, miệng anh ngọt thật.”
Tần Châu nhìn cậu, không nói gì, chỉ gấp tờ giấy bỏ vào trong túi, đi ra ngoài.
"..." Lâm Dị: “Đậu, lời khen của mình làm đàn anh khó chịu rồi nè.”
Tần Châu xoay người: “Nhóc thiên tài, thay vì ở đây nói linh tinh, thì thà sang Phòng 310 đối chiếu đáp án chính xác đi.”
Nội dung trên tờ giấy dù như nào thì cũng chỉ là phỏng đoán, những người bị quy tắc tử vong tìm tới sẽ không có cơ hội thử sai.
Tủ quần áo có chặn được thứ ngoài cửa sổ hay không,câu trả lời nằm ở Phòng 310.
Hai người đến phòng 310 để xác định phạm vi của quy tắc tử vong, Lâm Dị và Tần Châu đi vào bắt đầu tìm kiếm dấu vết.
Cách bố trí các phòng ngủ giống nhau, đều có cửa sổ hướng ra cửa. Như lời Tần Châu đã nói với Lâm Dị, căn phòng này rất lộn xộn, có những túi bao bì thực phẩm nằm rải rác trên mặt sàn, cũng như thức ăn thừa, cả căn phòng đều bốc mùi thức ăn ôi thiu.
Mười phút trôi qua, Lâm Dị không thấy con gián hay chuột nào, Tần Châu cũng đang tìm kiếm dấu vết giống cậu. Sau khi không có kết quả, Lâm Dị nói với Tần Châu: “Em nghĩ là chúng đều bị anh Vương Đạc ăn mất rồi.”
Cậu chỉ vào đống hỗn độn trên giường nói: “Anh Vương Đạc bị ép nhét mấy thứ này vào miệng, có dấu hiệu giãy giụa.”
Tiếng hét ngắn ngủi mà cậu nghe thấy đêm qua đến từ Vương Đạc, muốn hét thì phải mở mồm rất lớn để hét lên, thứ đó sẽ nhân cơ hội nhét thức ăn, chuột và gián vào mồm gã.
Lâm Dị: “Tối hôm qua không phải lão quản lý giết người, là thứ kia đã giết anh Vương Đạc.”
Tần Châu gật đầu, nhìn về phía cửa sổ: “Ừm, cái Thế giới Quy tắc này không chỉ có một NPC.”
Khi có nhiều NPC hơn, toàn bộ mạch truyện của Thế giới Quy tắc sẽ trở nên phức tạp hơn và độ khó trong việc phục bàn với quái vật cũng tăng lên, một khi nói sai hoặc nói không hoàn chỉnh, đều trực tiếp đi đến chỗ chết.
Tấm rèm vẫn đang chắn cửa sổ, Lâm Dị đi tới định đẩy rèm ra, Tần Châu cau mày nhìn cậu.
Lâm Dị cảm thấy không có gì chặn phía trước, quay đầu nhìn về phía Tần Châu: “Mở.”
Chú ý tới Tần Châu đang cau mày nhìn mình, cậu bèn hỏi: “Đàn anh, anh phát hiện ra gì hả?”
Tần Châu: “Em có mấy lá gan?”
Lâm Dị nói: “Ba ạ.”
"..." Tần Châu: “Đúng quá không cãi nổi.”
"À, vâng ạ." Lâm Dị không tiếp tục chủ đề này, cậu cẩn thận kéo rèm lên, vừa đủ nhìn thì dừng lại, cậu nhìn về phía tường cửa sổ, thử tìm kiếm dấu vết bị trèo vào.
Căn chung cư này khá cũ, lớp trát vữa đã bong ra nhiều mảnh. Bức tường giữa Phòng 304 và Phòng 305 còn bị hai người gõ tới gõ lui mà cũng có dấu hiệu đó rồi.
Nếu thực sự có thứ gì bò vào từ cửa sổ, nó sẽ để lại dấu vết.
Lâm Dị vén tấm rèm vô cùng cẩn thận, chậm rãi tìm kiếm.
Không biết vì sao, Tần Châu chú ý tới Lâm Dị lộ vẻ thất vọng, nhưng rất nhanh đã bị cậu che giấu.
Can đảm, cẩn thận.
Tần Châu đang viết bình luận cho Lâm Dị.
Lâm Dị vội vàng nói: “Đàn anh, đàn anh, đàn anh.”
Cậu kêu lên ba lần liên tiếp, hình như đã phát hiện ra điều gì đó rồi.
Lâm Dị chỉ vào bề mặt xi măng lốm đốm trên tường, rồi chỉ vào bức tường nguyên vẹn dưới đất. Hai người đưa mắt nhìn nhau, chắc chắn rằng đã có thứ gì đó bò vào từ cửa sổ.
Lâm Dị chỉ vào những cái lỗ nhỏ dày đặc và rất sâu bên trong bức tường, sàn nhà được trộn lẫn với các vết bẩn nên rất khó nhìn thấy.
"Đàn anh, anh thấy sao... " Lâm Dị bĩu môi: “Đây là mấy cái lỗ thứ kia chọc móng tay lúc bò vô phòng.”
Tần Châu không nói gì.
“Nếu vậy...”
Tủ quần áo còn tác dụng không?