***Đôi lời trước khi bắt đầu: Nếu mn đọc truyện tới chap nào mà cuối chap thấy thiếu thiếu không liền với chap sau thì phiền mn bỏ chút thời gian cmt nhắc mình ới nhé, mình sẽ xem lại và chỉnh sửa đầy đủ nội dung cho mn trong thời gian nhanh nhất.***
“Lâm Dị, em có đang nghe không?”
Giọng nói lo lắng của giáo viên chủ nhiệm phát ra từ điện thoại: “Alo... Alo? Lâm Dị?”
Lâm Dị trượt chuột, ánh mắt dán vào trang tìm kiếm nguyện vọng trên màn hình máy tính.
“Cô à, em vẫn đang nghe đây.”
Lâm Dị vội vàng đáp lại, sau đó vẫn di chuyển chuột, đồng tử trong hốc mắt cậu khẽ run lên khi màn hình vừa trượt xuống.
Thi Đại học 450 điểm, không đủ điều kiện cho cả hai đợt tuyển sinh của trường Đại học chính quy, ngay cả cơ hội lựa chọn trường cũng không nhiều.
Cậu ấn chuyển trang, giáo viên chủ nhiệm cấp ba nghe thấy tiếng click chuột giòn giã bên tai liền không nhịn được hét lên:
“Lâm Dị, đừng nói là em đang điền nguyện vọng đấy nhé!”
“À, đúng rồi ạ.”
Lâm Dị vẫn đang tập trung chọn trường đại học mà mình muốn, giọng nói của giáo viên chủ nhiệm như muốn làm vỡ ống tai nghe. Vì vậy, cậu vội vàng để điện thoại ra xa.
“Thành tích của em, không phải đến Thanh Hoa và Bắc Đại cũng chỉ là tùy tiện chọn thôi sao? Cho dù lần này em trượt nặng, học lại một năm cũng không sao. Đừng vội từ bỏ bản thân.”
Giáo viên chủ nhiệm đã cố gắng thuyết phục cậu rằng sẽ có cơ hội để làm lại từ đầu. Nhưng cô thực sự không thể ngờ Lâm Dị đã từ bỏ như vậy.
“Em không cần lo lắng, điểm số không đủ thì chúng ta thi lại. Cô sẽ giúp em nộp đơn vào trường Đại học, và cũng sẽ tiếp tục hướng dẫn em năm cuối cấp. Em có thể đến lớp của cô để...”
Bàn tay lướt chuột khựng lại một lúc.
Không phải do cậu bị lay động bởi lời nói của giáo viên chủ nhiệm, mà là –
Tìm thấy rồi.
[Trường Đại học Kỹ Thuật Phi Tự Nhiên.]
[Đợt chuyên khoa]
[Điểm trúng tuyển: 444 điểm]
[Số lượng tuyển sinh: Không giới hạn]
Lâm Dị cong nhẹ môi, 444, đúng là một con số xui xẻo.
Cậu nhấc điện thoại, giáo viên nói chuyện đã được một lúc. Khi tai cậu chạm vào màn hình, Lâm Dị không nghe được những gì giáo viên nói nhưng ít nhất cậu cảm nhận được sự lo lắng và quan tâm từ giáo viên.
“Cảm ơn cô.”
Lâm Dị siết chặt điện thoại: “Nhưng... không cần nữa, em đã nộp đơn rồi. Cảm ơn vì đã quan tâm đến em. Chúc công việc của cô thuận buồm xuôi gió.”
Click.
Cậu nhấp nhẹ chuột phải: Nghe theo sắp xếp chuyên môn.
Lại một âm thanh khác vang lên: Nộp nguyện vọng 1 thành công.
Còn nguyện vọng 2, nguyện vọng 3 vẫn trống.
Giáo viên chủ nhiệm đã theo Lâm Dị ba năm, cô cũng hiểu rõ tính cách của Lâm Dị, cậu ít nói nhưng lại rất bướng bỉnh.
Giáo viên chủ nhiệm nói nhiều cũng vô ích, cô chỉ thở dài: “Em vừa nộp nguyện vọng, cho dù không muốn học lại thì ít nhất cũng nên hỏi ý kiến cô về trường và ngành học chứ.”
“Em cảm ơn.”
Lâm Dị vẫn trả lời như vậy, những lời nói dư thừa cũng đã biến mất.
“Em nộp đơn vào trường đại học nào?”
"Một trường Đại học rởm." Lâm Dị nói: “Cô chưa nghe qua cũng là chuyện bình thường.”
Giáo viên chủ nhiệm ở đầu dây bên kia gõ "Trường Đại học Kỹ Thuật Phi Tự Nhiên" vào công cụ tìm kiếm, rồi nhấn phím Enter.
'404' Not found.
---
Lâm Dị dựa vào cửa sổ, nhìn những cành cây tươi tốt xanh mơn mởn.
Tiếng ve kêu không dứt, có mấy con chim sẻ trên cột điện vang lên ríu rít. Tiếng còi ô tô, tiếng người đi đường trò chuyện không quá rõ ràng, đủ các âm thanh hòa quyện tạo thành một mùa hè đầy hối hả và nhộn nhịp, được Lâm Dị ghi lại trong MP4.
“Lâm Dị, hàng chuyển phát nhanh của cháu.”
Bảo vệ cầm một phong thư mỏng, điên cuồng vẫy tay về phía Lâm Dị, Lâm Dị mở cửa sổ định vẫy lại, nhưng cuối cùng cậu chỉ đáp: “Cháu xuống ngay đây.”
Sau khi ra khỏi nhà, cậu đi đổ rác rồi chạy tới chỗ bảo vệ.
Bảo vệ vui vẻ nói: “Là Đại học Thanh Hoa hay Đại học Bắc Kinh?”
Lâm Dị không có ý định mở hàng chuyển phát trước mặt bác bảo vệ, cũng không giải thích chuyện mình thi trượt Đại học, chỉ ngoan ngoãn cười.
Bảo vệ hỏi: “Bao giờ cha mẹ cháu mới về mở tiệc mừng nhập học đấy?”
Lâm Dị siết chặt phong thư chuyển phát nhanh: “Văn phòng văn minh tinh thần nói, từ chối tiệc chiêu đãi.”
Về đến nhà, cha mẹ cậu vẫn đang ngồi xem TV.
Nhìn thấy Lâm Dị trở về, ánh mắt họ rời khỏi TV, hướng về phía Lâm Dị, cụ thể là hàng chuyển phát trong tay cậu.
Lâm Dị giơ giơ tay, ánh mắt bọn họ liền chuyển hướng theo tay cậu. Cổ họng phát ra âm thanh "khụ khụ khụ".
“Con biết hai người quan tâm thứ này.”
Lâm Dị ngừng trêu chọc họ, cậu xé phong thư chuyển phát nhanh, lấy ra sấp tài liệu từ trong đó.
Đập vào mắt là tờ giấy báo nhập học màu trắng đen.
Lâm Dị hắng giọng và đọc những gì ghi trên đó: “Bạn học Lâm Dị, thật đáng tiếc – ”
Bạn học Lâm Dị:
Thật đáng tiếc khi bạn đã trúng tuyển vào trường Đại học Kỹ Thuật Phi Tự Nhiên!
Vì sự an toàn mạng sống của bạn, xin hãy đọc kĩ nội quy trong khuôn viên trường, cho đến khi bạn nhớ được hết tất cả nội dung của nó.
Nội quy trường được in thành một quyển sách duy nhất. Vì sự an toàn của gia đình và bạn bè bạn, vui lòng không cho bất kì ai mượn nội quy trường.
Cuối cùng, sau rạng sáng ngày 29 tháng 8 năm 2022 hãy cầm theo thông báo này đến báo danh với nhà trường.
Tuyệt đối không nên đến sớm, không nên đến muộn và cũng không được không đến!
Kì nghỉ hè chỉ là thoáng qua đối với một học sinh bình thường.
Vài ngày trước khi đến trường báo danh, Lâm Dị đã thu dọn hành lý. Trước khi rời khỏi nhà, cậu kiểm tra lại một lượt để chắc chắn rằng vòi nước, điện đóm đều đã được tắt hết.
Sau khi xác nhận xong, Lâm Dị nhìn cha mẹ cậu đang ngồi trên ghế sô pha: “Cha mẹ, con đi đây.”
Chiếc TV tắt nguồn phản chiếu khuôn mặt vô cảm của hai người, chỉ có con ngươi không ngừng dõi theo Lâm Dị rời đi tễ đến tận khóe mắt.
Cạch.
Cửa phòng bị Lâm Dị đóng lại, sau đó là tiếng khóa từ bên ngoài.
Trường Đại học Kỹ Thuật Phi Tự Nhiên không ở thành phố mà Lâm Dị đang sống, cậu muốn đến trường thì phải đi tàu hỏa bọc da màu xanh lá cây trong ba ngày hai đêm, còn phải chuyển xe nhiều lần sau khi đến nhà ga.
Trong lần chuyển xe cuối cùng, cả người Lâm Dị mệt mỏi dựa đầu vào cửa sổ. Đây là xe buýt thành thị và nông thôn, có lẽ do vị trí của trường Đại học Kỹ Thuật Phi Tự Nhiên ở một nơi quá hẻo lánh, không có ai đi tuyến này nên bây giờ trên xe buýt chỉ có cậu và tài xế.
Lúc đầu, xe buýt sẽ dừng lại ở các trạm, nhưng về sau cũng không dừng nữa. Khoảng cách giữa các trạm dừng ngày càng xa, các tòa nhà và người dân ngày càng thưa thớt dần.
Cho nên khi xe buýt có dấu hiệu chậm lại, Lâm Dị mới ngẩng đầu lên.
Trời đã muộn, ngoài cửa sổ xe cũng tối om, một chút ánh sáng le lói còn chẳng có, không biết tài xế làm sao phát hiện ở trạm lại có người chờ.
Cũng không đúng, xe buýt đã có đèn pha nên không có gì ngạc nhiên khi tài xế thấy có hành khách đang đợi. Lâm Dị luôn thích nghĩ về những điều không liên quan đến mình, cậu nghĩ, loại người nào sẽ đợi xe buýt ở một trạm dừng không có dân cư ở phía trước, không có cửa hàng phía sau.
Liệu người đứng đợi ở trạm kia có lên chiếc xe buýt này không? Cậu ta cũng sẽ đến một trường Đại học Kỹ thuật Phi Tự Nhiên sau khi lên xe? Dù sao ngôi trường này cũng là bến cuối của chiếc xe buýt này, và giờ cũng cách bến không quá xa.
Nếu cậu ta không lên xe, còn định đợi tuyến xe buýt nào nữa?
Ngay khi Lâm Dị đang suy nghĩ lung tung, một giọng nói hơi bực bội vang lên “ah”
Trước cửa xe buýt, một cậu nam sinh cao lớn lười biếng dựa vào một bên ghế: “Không có tiền lẻ.”
Tài xế nhìn tờ một trăm nhân dân tệ trong tay hắn: “Cậu có thể bỏ vô, nhưng sẽ không nhận được tiền thừa.”
Chàng trai thở dài thêm lần nữa: “Vậy sao?”
Âm thanh kì quái đến dễ nghe.
Lâm Dị thầm nghĩ, đột nhiên chàng trai đi về phía cậu, trong ánh mắt lộ ra tia tìm kiếm sự giúp đỡ, nhưng bởi vì cậu ta nhướn mày, cầu cứu kiểu này làm người ta cảm thấy không có chút chân thành nào.
Có lẽ hắn muốn xin hai tệ từ Lâm Dị.
Lâm Dị quay đầu, không để ý tới sự cầu cứu của người kia.
"Không còn cách nào rồi." Hắn nhét tờ một trăm tệ vào hộp tiền xu, cửa xe đóng lại sau lưng, âm thanh pháy ra xen lẫn với giọng nói lười biếng hắn.
Chàng trai chỉ vào mặt mình: “Bác tài, nhớ mặt cháu nhé, lần sau cháu bắt xe đừng có tính tiền nữa nha.”
Bác tài: “...”
"Hãy tin tưởng bản thân." Chàng trai cười nói: “Cháu đẹp trai thế này, bác nhất định sẽ nhớ thôi.”
Tài xế không muốn nói chuyện với hắn.
Xe buýt bắt đầu lăn bánh.
Người kia phải tìm chỗ để ngồi xuống.
Bên cạnh Lâm Dị.
Lâm Dị cứng đờ. Nhiều chỗ như vậy, tên này mắc gì phải ngồi cạnh cậu chứ!
Lâm Dị đẩy vali qua một bên, cậu phải đứng dậy để nhường chỗ cho chàng trai đi qua.
Khi cậu đang nghĩ đến việc đổi chỗ ngồi, trong xe yên tĩnh vang tiếng tiếng "loảng xoảng" vì âm thanh cậu đã tạo ra trong lúc đẩy vali.
Chàng trai kia ngồi xuống, quay đầu về phía Lâm Dị: “Xin chào, cậu cũng học trường Đại học Kỹ Thuật Phi Tự Nhiên sao?”
Lâm Dị đỡ vali, để đồ vật bên trong không phát ra tiếng động, sau đó lập tức ngồi trở lại.
Chàng nam sinh nhìn vali của Lâm Dị, đoán: “Em là tân sinh viên?”
Sau khi chắc chắn rằng chiếc vali không còn phát ra tiếng động nào nữa, Lâm Dị mới khẽ "ừm" một tiếng.
Chàng trai trông có vẻ thích xã giao vớ vẩn, nói: “Tôi cũng là sinh viên của Đại học Kỹ Thuật Phi Tự Nhiên, là đàn anh của em.”
Lâm Dị dè dặt: “Ồ.”
Chàng trai: “Em thi Tuyển sinh không tốt sao?”
Chàng trai: “Em được bao nhiêu điểm?”
Chàng trai: “Tôi được 120 điểm, em thì sao?”
Lâm Dị siết chặt vali, thầm ước tên đàn anh này đừng nói chuyện với cậu nữa, nhướn mày nói: “450 điểm.”
"Điểm cao thật, sao lại tới đây chứ?" Người kia lầm bầm, nghiêng đầu nhìn Lâm Dị đầy căng thẳng, cười nói: “Đừng sợ, đàn anh là người tốt, không có ăn thịt em đâu.”
Vẻ mặt căng thẳng của Lâm Dị càng ngày càng trở nên rõ ràng hơn, những người không mắc chứng sợ xã hội sẽ chẳng bao giờ hiểu được nỗi đau của người mắc chứng này.
"Đúng là một đàn em khoá dưới nhút nhát." Chàng trai đến gần Lâm Dị và cười nói: "Nội quy trường rõ ràng còn đáng sợ hơn tôi phải không? Dòng chữ đỏ như máu trên giấy báo nhập học ghi 'Không được đến sớm'. Tại sao không được đến sớm nhỉ?".
"Tôi đi gọi điện thoại." Lâm Dị tùy ý tìm một cái cớ kết thúc cuộc nói chuyện, cậu đứng dậy xách vali đi xuống lối đi của xe buýt, định tìm một chỗ ngồi khác.
Một chỗ ngồi cách xa tên đàn anh này hơn.
Cậu vừa đứng dậy đẩy vali, chưa kịp ngồi xuống ghế thì xe bất ngờ đạp phanh.
Nếu không phải Lâm Dị phản ứng nhanh nắm lấy tay vịn, cậu đã trực tiếp lăn đến bên chân tài xế.
Nhưng chiếc vali lại không được tha.
Có một tiếng răng rắc vang lên, tài xế "Mẹ kiếp" một tiếng, quay đầu lại nhìn hai hành khách trên xe: “Đụng phải con thỏ thôi, không có chuyện gì...”
Giọng nói đột ngột dừng lại, sắc mặt của người lái xe và chàng trai hơi thay đổi.
Lâm Dị ổn định lại sau cú phanh đột ngột kia, nhưng chiếc vali của cậu rõ ràng lại được không may mắn như vậy.
Chiếc vali 28 inch bị lật nhào trong lúc dừng đột ngột này, chưa kể cả bốn ròng rọc đều rơi ra, chiếc vali bị lật bung ra, đồ đạc bên trong văng tứ tung.
Dao làm bếp, dao gọt trái cây, dao găm, các loại dao…..