Lâm Dị ở Phòng 203, còn Phòng 303 của Tần Châu vừa vặn nằm ngay phía trên cậu. Lâm Dị nghe thấy tiếng cửa mở và tiếng đóng cửa sầm lại rất to, sau đó cậu nhanh chóng nhảy ra khỏi chiếc giường nhỏ hẹp rồi gọi bệnh nhân 203 tỉnh dậy.
Qua tình hình của bữa sáng ngày hôm qua, bệnh nhân 203 thuộc kiểu người dậy sớm, còn bệnh nhân 303 thì không. Ở bữa sáng ngày hôm qua, trông bệnh nhân 303 có vẻ ngủ không được ngon giấc, chắc là do Tần Châu muốn chuyển lời nhắn tới Lâm Dị nên đã gọi bệnh nhân 303 dậy.
Hôm nay Tần Châu còn dậy sớm hơn cả hôm qua, cộng thêm tiếng đóng cửa ầm ĩ như vậy, Lâm Dị đoán Tần Châu có manh mối cho mình, cũng đang nhắc nhở cậu đi theo, vậy nên cậu bèn mau chóng đánh thức bệnh nhân 203 dậy.
"Anh 203." Lâm Dị ôm bụng ngượng ngùng nói: “Xin lỗi vì đã gọi anh dậy sớm như này, tôi đói quá, chúng ta có thể xuống phòng ăn dùng bữa luôn có được không?”
Bệnh nhân 203 nhìn Lâm Dị bằng ánh mắt ảm đạm, còn Lâm Dị thì lại căng thẳng nhìn hắn, cậu thấp giọng lặp lại lần nữa: “Anh 203, có được không?”
Nghe vậy, bệnh nhân 203 khựng lại, tựa như vừa bừng tỉnh khỏi cơn mơ, mỉm cười hòa nhã: “Được, không vấn đề gì.”
Có điều, những vết sẹo trên mặt của hắn đã khiến biểu cảm dịu dàng kia trông vô cùng dữ tợn.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play