“Nhóc thiên tài.”
Tần Châu nhìn chằm chằm Lâm Dị, hắn cũng chưa mở tờ giấy của hắn ra, nhưng sau khi nhìn thấy dòng chữ được viết trên tờ giấy của Lâm Dị, đáp án về cái tên trên tờ giấy của hắn đã quá hiển nhiên rồi.
"Còn một yếu tố chưa chắc chắn nữa." Tần Châu nói: “Cần tôi nói không?”
Lâm Dị cầm tờ giấy trong tay: “Đàn anh không cần nói, em biết.”
Nói với quái vật 7-7 rằng có một con quái vật đang trà trộn trong số bọn họ, và kẻ mà họ đang nghi ngờ chính là nó.
Đây là phản ứng mà con quái vật 7-7 sẽ không thể tìm thấy trong trí nhớ của con người, Thế giới Quy tắc 7-7 vẫn đang diễn ra cho đến nay, nó sẽ không có cách nào để bắt chước cả.
Vì thế quái vật 7-7 chắc chắn sẽ lộ đuôi.
Nhưng cũng giống như quái vật 7-7 không biết cách ứng phó ra sao, cả hai người họ đều không biết quái vật 7-7 sẽ phản ứng như thế nào.Yếu tố không chắc chắn ở đây là liệu con quái vật 7-7 sẽ nổi điên lên rồi giết chết họ chứ.
Suy cho cùng, đối với quái vật 7-7, chỉ có giết người là không cần phải học tập thôi, nó vẫn luôn thực hiện vai trò này mà.
Tần Châu nói: “Bữa sáng xong rồi, bọn họ chắc cũng đã về.”
Lời vừa dứt, trên hành lang tầng ba có tiếng bước chân.
Sau đó là tiếng gõ cửa Phòng 304, giọng nói Trình Dương vang lên bên ngoài: “Anh Lâm Dị, chuyện là... anh không sao chứ?”
Ở bữa sáng, cậu ta nhìn thấy Từ Hạ Tri bị đánh tới bầm dập mặt mũi, sưng vù hết lên, sau khi hỏi han tình hình thì mới biết đêm qua Từ Hạ Tri đã chuyển tủ quần áo của Lâm Dị sang phòng anh ta.
Tần Châu nhìn Lâm Dị, hơi nghiêng đầu: “Đi thôi.”
Lòng bàn tay Lâm Dị đổ mồ hôi, thấm đẫm tờ giấy, làm nhòe đi cả nét mực được viết trên đó.
Chỉ đúng hai từ được viết bằng mực bút.
Trình Dương.
“Đàn anh, anh cũng nên cẩn thận nha.”
Nghĩ đến mỗi lần mình định làm gì, Tần Châu đều nói với cậu câu này, bây giờ Lâm Dị cũng nhắc nhở lại với Tần Châu như thế.
"Được." Tần Châu đồng ý, so với Lâm Dị lần đầu tiên đi tìm quái vật, thì trông hắn có vẻ thoải mái như đang chuẩn bị tham dự một bữa tiệc nào đó.
Lâm Dị gật đầu, sau đó đi về phía cửa.
“Nhóc thiên tài.”
Tần Châu ở phía sau bỗng gọi cậu.
Lâm Dị quay đầu nhìn Tần Châu: “?”
"Bỏ đi, đợi sau khi rời khỏi đây rồi bắt em thực hiện lời hứa sau." Tần Châu hất cằm hướng về phía cửa: “Cậu ta giao lại cho em đấy.”
Lâm Dị lại gật đầu: “Vâng.”
Khi cửa được mở ra, Trình Dương vẫn đứng ngoài cửa như một tên ngốc được mỗi cái to xác vậy, cậu ta còn định giơ tay lên gõ cửa thêm lần nữa.
"À, em có nghe Từ Hạ Tri nói..." Trình Dương xoa xoa gáy: “Anh Lâm Dị, anh không sao chứ?”
"Vẫn rất ổn." Lâm Dị nhìn Trình Dương, hít sâu một hơi: “Anh Trình Dương, tôi có chuyện muốn nói với anh.”
"Hả?" Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Lâm Dị, Trình Dương sửng sốt, sau đó trả lời: “À được, anh nói đi.”
Lâm Dị đáp: “Vào phòng rồi nói.”
Trình Dương nhìn sâu vào trong Phòng 304, Tần Châu vừa bước ra rồi bắt gặp ánh mắt của cậu ta. Khi đi đến cùng vị trí với Lâm Dị, hắn đưa tay vỗ vỗ vai cậu, sau đó nói: “Hỏi cậu ta kĩ vào nhé.”
Rồi hắn quay sang nhìn Trình Dương, hỏi: “Bữa sáng còn dư không?”
"Anh hỏi gì vậy?" Trình Dương ngơ ngác: “Còn mà, đại ca. Bọn em có giữ lại phần cho anh với anh Lâm Dị đó.”
Tần Châu không đáp lời, xoay người rời đi.
Trình Dương cảm thấy hơi kỳ quái, đợi Tần Châu đi xa một chút mới hỏi Lâm Dị: “Anh Lâm Dị, sao vậy. Lại xảy ra chuyện gì sao?”
Lâm Dị vẫn nói như cũ: “Vào phòng rồi nói.”
Trình Dương suy nghĩ một chút: “Được!”
Phòng 303 của Trình Dương ở cạnh Phòng 304 của Lâm Dị. Lâm Dị đợi cậu ta bước vào phòng rồi mới đi theo.
Trước khi bước vào Phòng 303, Lâm Dị bình tĩnh nhìn về phía Tần Châu rời đi.
Tần Châu không đi xuống tầng mà rẽ vào Phòng 301 nơi Chu Linh Linh đang ở.
Sợ Trình Dương phát hiện ra điều gì đó, Lâm Dị cũng không dám nhìn quá lâu, theo bước chân Trình Dương vào Phòng 303.
Đứng trước cửa phòng 303, Lâm Dị ngập ngừng một chút rồi quyết định đóng cửa lại.
Nếu Trình Dương không phải quái vật 7-7, mà cửa lại mở, quái vật 7-7 sẽ bắt chước theo phản ứng của Trình Dương, lúc đó mọi chuyện sẽ rất tệ.
Đây là cơ hội cuối cùng và cũng là cơ hội duy nhất của họ.
Cạch.
Lâm Dị tự tay đóng cửa Phòng 303 lại, cậu không dám đến gần Trình Dương. Nếu Trình Dương là quái vật 7-7, mà giờ cậu chỉ có một mình, tình hình của Lâm Dị sẽ nguy hiểm hơn Tần Châu rất nhiều, bởi người mà quái vật 7-7 luôn muốn giết trước nay luôn là cậu.
“Anh Lâm Dị?”
Trình Dương đi lên vài bước tới trước Lâm Dị, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng: “Anh sao vậy, đừng có dọa em chứ. Nói ra xin anh đừng chê, nhìn em to xác vậy thôi chứ gan em bé lắm.”
Lúc nói, cậu ta còn miêu tả lại kích thước bằng ngón trỏ với ngón cái.
"Anh Trình Dương." Lâm Dị quan sát biểu cảm của Trình Dương, tiếp tục lên tiếng: “Trước khi nói lời này, tôi có một yêu cầu.”
Trình Dương: “Hả? Còn có yêu cầu á.”
Trình Dương suy nghĩ một hồi, dốc sức nói: “Anh cứ yêu cầu đi, chỉ cần không liên quan đến tính mạng của em, cái gì em cũng đáp ứng hết.”
Lâm Dị nói: “Bình tĩnh chút nhé, đừng có hét đấy.”
Trong lòng Trình Dương bỗng run lên, cậu ta cảm nhận được tính nghiêm trọng của vấn đề. Lo lắng tiến vài bước lại gần phía Lâm Dị: “Nghiêm trọng lắm ạ? Ừm... vậy để em hít một hơi thật sâu rồi điều chỉnh lại tâm trạng yếu đuối của mình đã.”
Nói xong, Trình Dương dừng lại, không tiến tới gần Lâm Dị nữa.
Dưới ánh mắt quan sát của Lâm Dị, cậu ta nhìn qua trái phải căn phòng, sau đó sải bước đến bên giường nhặt chiếc gối lên.
Cậu ta dùng tay giữ chặt chiếc gối và lấy nó làm thứ để chia sẻ nỗi lo lắng của mình.
Sau đó Trình Dương nói: “Anh Lâm Dị, em chuẩn bị xong rồi, nói cho em biết đi, chắc em sẽ tiếp nhận được thôi.”
Lâm Dị hỏi trước: “Về Thế giới Quy tắc, cậu biết được bao nhiêu?”
Trình Dương nói: “Em thì biết cái gì, em có biết gì đâu, em chỉ biết em thi trượt thôi. Cha em nói có lật tung cả nước Z này lên cũng không tìm được trường nào nhận em, nói em là phế vật. Sau đó em nhận được cái gì mà... Đại học... Phi... Phi Tự Nhiên...”
Lâm Dị tiếp lời: “Đại học Kỹ Thuật Phi Tự Nhiên.”
"Đúng, đúng, đúng." Trình Dương nói: “Giấy trúng tuyển đại học đã được gửi đến nhà em. Nếu không xảy ra cãi vã với cha mẹ thì giờ em đã cút sang nước ngoài kiếm tiền rồi, nhưng khổ nỗi tính em nóng, nên gặp phải chuyện này.”
“Em không biết gì hết, ngoại trừ những gì anh nói với em đêm hôm đó, rằng nơi này là một trò chơi hồi hộp đang chờ được khám phá, còn NPC trong trò chơi sẽ giết người. Em chết lặng luôn từ lúc đấy rồi, được chưa ạ?”
Lâm Dị nói: “Đây là Thế giới Quy tắc, được hội sinh viên đánh mã 7-7.”
Trình Dương: “Xong sao nữa á?”
Lâm Dị nói: "Thế giới Quy tắc nào cũng có một con boss, boss ở thế giới này chính là quái vật 7-7." Lần này không đợi Trình Dương hỏi, Lâm Dị đã chủ động nói: “Là một con quái vật hàng thật đấy, chính là cái thứ cậu đang nghĩ đó.”
“Đờ mờ.”
Trình Dương giật mình, sau đó nghĩ tới yêu cầu của Lâm Dị, cậu ta tự tát vào miệng mình một cái, sau đó hỏi: “Quái vật hàng thật?”
Lâm Dị gật đầu: “Ừm.”
"Nó... nó ở đâu?" Trình Dương ôm chặt cái gối trong lòng, Lâm Dị có thể nhìn thấy cậu ta đang rất căng thẳng, các đốt ngón tay đều trắng bệch.
"Ở..." Lâm Dị nhìn thẳng vào Trình Dương: “Giữa chúng ta.”
Trình Dương lặp lại: “Giữa chúng ta á?”
"Đúng vậy, giữa chúng ta." Lâm Dị nói: “Một người trong chúng ta là quái vật.”
Bên Phòng 301.
Tần Châu bước vào trong, Chu Linh Linh thấy Tần Châu đột ngột vào phòng mình như vậy, có chút sửng sốt
"Anh Tần?" Chu Linh Linh nhìn Tần Châu bằng ánh nghi hoặc.
Tần Châu liếc thoáng qua Phòng 301, sau đó ánh mắt dừng lại trên người Chu Linh Linh: “Bây giờ cô đã bình tĩnh lại chưa, có thể nói chuyện được không?”
Chu Linh Linh cúi đầu, từ lời nói của Tần Châu, cô có thể đoán được, hắn đến là để hỏi cô chuyện đã xảy ra ở nhà vệ sinh ngày hôm qua.
Nhưng Chu Linh Linh không hề muốn nhớ lại chút nào, nó quá ghê rợn.
Cái chết của Lý Dĩnh thậm chí còn đáng sợ hơn cái chết của Vương Đạc, mặc dù cái chết của Vương Đạc rất kỳ quái nhưng ít nhất lúc đó còn có rất nhiều người ở cùng gã trong Phòng ăn 103.
Tại hiện trường cái chết của Lý Dĩnh, chỉ có một mình cô.
Tần Châu có thể ngồi thì sẽ không đứng, hắn kéo lấy một chiếc ghế trong Phòng 301 rồi ngồi xuống. Hắn đảo khách thành chủ (*) nhìn Chu Linh Linh “Nói cho tôi biết tình hình.”
(*): Từ thế bị động sang thế chủ động.
Chu Linh Linh lắc đầu.
"Em Chu Linh Linh, năm nay là sinh viên năm hai nhỉ, vấn đề ở nơi này còn cần tôi nói lại nữa không?" Tần Châu dùng ngón tay cái xoa nhẹ lên đốt ngón tay thứ hai của ngón trỏ, ngữ điệu có chút hời hợt: “Không nói thì người tiếp theo chết sẽ là cô đấy.”
Chu Linh Linh che mặt, đau khổ trả lời: “Tại sao, tại sao vậy , tại sao em lại là người bị chọn chứ.”
Ý cô chính là trường Đại học Kỹ Thuật Phi Tự Nhiên: “Em rõ ràng không hề nộp đơn vào trường đại học này. Tại sao lại chọn em, tại sao vậy!”
"Chúng ta đều là người bị chọn đến đây." Tần Châu nói: “Tôi cũng muốn biết vì sao chúng ta lại bị chọn đấy, nhưng trước mắt việc đầu tiên là sống sót qua Thế giới Quy tắc 7-7 này đã.”
Nước mắt Chu Linh Linh tràn ra từ giữa kẽ ngón tay, Tần Châu đưa khăn giấy cho cô: “Ba phút. Tự điều chỉnh cảm xúc của mình đi. Đừng để một năm vừa rồi học ở Đại học Kỹ Thuật Phi Tự Nhiên trở nên lãng phí.”
“Cảm ơn đàn anh.”
Chu Linh Linh lấy khăn giấy lau nước mắt, nhớ lại: “Sau khi bước vào Thế giới Quy tắc 7-7, em và Lý Dĩnh luôn ở cạnh nhau như hình với bóng, dù sao cũng chỉ có bọn em là con gái ở đây, bọn em tự biết mọi người tự lo cho bản thân còn chưa xong, hơi đâu mà đi lo nổi người khác nữa. Bởi vậy bọn em quyết định sẽ chăm sóc lẫn nhau.”
Tần Châu dựa lưng vào ghế, nhìn có vẻ lười biếng, nhưng thực chất hắn đang dồn trọng tâm xuống dưới chân. Khoảng cách giữa hắn và Chu Linh Linh không gần, nhưng cũng không quá xa. Nếu xảy ra chuyện gì, chỉ cần trọng tâm cơ thể ở trong tầm kiểm soát thì hắn lập tức có thể đối phó lại.
“Hôm qua Khuất Gia Lương đã chết. Em và Lý Dĩnh không dám đi vệ sinh ở tầng ba. Tầng hai lại bị khóa nên chỉ có thể xuống dưới tầng một.”
Chu Linh Linh hồi tưởng lại: “Đàn anh, anh cũng biết nơi này là nhà vệ sinh công cộng mà, không phân biệt nam nữ, em với Lý Dĩnh một người đi trước, còn người kia thì đứng canh cửa, nhỡ đâu các anh... thì xấu hổ lắm.”
Tần Châu: “Ừ.”
Chu Linh Linh nói: “Hôm qua em là người đi vệ sinh trước, Lý Dĩnh giục em ra ngoài, em ấy nói nghe thấy tiếng động gì đó lớn lắm nên rất sợ.”
Chính là tiếng Tần Châu đập cửa tầng hai.
"Em bảo em ấy cứ vào trong đợi em. Đến lúc nào rồi mà còn xấu hổ nữa." Chu Linh Linh nói: “Nhưng Lý Dĩnh không vào.”
Tần Châu cau mày: “Tại sao?”
Chu Linh Linh nói: “Trình Dương đến.”
Động tác xoa ngón tay của Tần Châu khựng lại trong chốc lát, Chu Linh Linh tiếp tục nói: “Bởi vì Trình Dương đến, Trình Dương ở cùng Lý Dĩnh đợi em ở bên ngoài, cho nên em cũng không bảo Lý Dĩnh vào trong nữa. Đợi em đi vệ sinh xong thì đến lượt Lý Dĩnh, còn e thì đứng đợi ở bên ngoài.”
“Nhưng tiếng động bên ngoài càng ngày càng lớn, Trình Dương thì không nhịn nổi nữa, Em thấy Trình Dương muốn rời khỏi đây nên bản thân cũng sợ lắm. Trình Dương đề nghị em cứ về trước, đợi cậu ta tìm chỗ giải quyết xong rồi sẽ đứng đợi Lý Dĩnh.”
Tần Châu nói: “Cho nên cô rời đi sao.”
"Ừm, em quay về phòng." Chu Linh Linh rưng rưng nước mắt nói: “Em vừa về thì nghe thấy tiếng Lý Dĩnh gõ cửa, em ấy nói cảm thấy không khỏe nên muốn đi ngủ, bọn em không ăn tối nữa. Em tưởng Lý Dĩnh giận vì em bỏ đi trước. Em muốn giải thích với Lý Dĩnh, không phải em không quan tâm đến em ấy, do có Trình Dương ở đó rồi nên em cũng khá an tâm, có cậu ta ở đấy chắc sẽ không nguy hiểm gì. Nhưng lúc em qua phòng em ấy thì phát hiện em ấy không ở trong phòng.”
“Em tưởng em ấy xuống Phòng 103 ăn tối rồi, em xuống đó tìm nhưng lại không thấy em ấy đâu. Thế là em đi vào nhà vệ sinh tầng một thì thấy em ấy đang đứng quay lưng lại với em...”
…
“Lý Dĩnh, em giận sao?”
Chu Linh Linh đứng trước cửa nhà vệ sinh, lúng túng hỏi Lý Dĩnh, đèn trong nhà vệ sinh tầng một không hiểu sao lại tắt, trời càng lúc càng tối dần, Chu Linh Linh chỉ lờ mờ nhìn thấy bóng lưng của Lý Dĩnh, cô ấy đang phớt lờ lời cô nói.
"Thực sự chị không cố ý mà, chị tưởng có Trình Dương ở đó với em nên mới rời đi trước. Chị thấy dạo này Trình Dương cũng khá tốt, cậu ta còn giúp đỡ chúng ta nữa. Em cũng từng khen Trình Dương tốt bụng, cho nên chị... nên chị mới yên tâm... " Chu Linh Linh càng nói càng cảm thấy áy náy, cô hít một hơi thật sâu: “Được rồi, chị xin lỗi, chị hứa sau này sẽ không làm vậy nữa, em đừng giận chị nhé. Nhé?”
Lý Dĩnh vẫn phớt lờ cô.
Chu Linh Linh bước vào nhà vệ sinh, sàn nhà vệ sinh rất bẩn, bình thường đế giày khi tiếp xúc với mặt đất sẽ phát ra tiếng "cộp cộp" nhưng khi Chu Linh Linh đi vài bước lại phát ra âm thanh "bạch bạch".
Giống như đang giẫm phải vũng nước trên mặt đất vậy.
Dựa vào trực giác, Chu Linh Linh cảm thấy có gì đó không ổn nên dừng lại.
Dù đang đi giày nhưng cô vẫn cảm nhận được vũng nước nhớp nháp dưới chân.
Tuy nhiên, lúc đó Chu Linh Linh chỉ chú ý tới việc làm thế nào để Lý Dĩnh bớt giận, cô tạm không để ý tới điều đó, nhìn bóng lưng Lý Dĩnh, cô nói tiếp: “Lý Dĩnh à, em đừng giận nữa, đến giờ ăn tối rồi đó. Bữa trưa em cũng chẳng ăn được mấy miếng mà, không đói sao?”
Lý Dĩnh vẫn im lặng.
Đã trôi qua một khoảng thời gian dài rồi nhưng vẫn bị phớt lờ khiến Chu Linh Linh có chút bối rối, cảm giác không ổn càng ngày càng dâng lên mãnh liệt, mãnh liệt đến mức cô không thể làm lơ được nữa.
"Nè... trời sắp tối rồi đó, ăn no mới đủ sức để ngăn cản NPC vào phòng chứ?" Giọng nói của Chu Linh Linh run rẩy, nhưng Lý Dĩnh vẫn không có phản ứng.
Cảm thấy có chút bối rối, Chu Linh Linh cũng im lặng.
Cô ngừng nói, phòng tắm tầng một chìm trong một không gian tĩnh lặng.
Im lặng đến mức Chu Linh Linh chỉ có thể nghe thấy hơi thở của chính mình chứ không có của Lý Dĩnh.
"Lý... Lý Dĩnh, em đừng dọa chị?" Chu Linh Linh kêu lên: “Trời tối rồi, chúng ta trở về thôi, đừng giận chị mà.”
Nói đến đây, Chu Linh Linh mạnh dạn đưa tay chạm vào Lý Dĩnh, cô chậm rãi di chuyển đôi tay, ngón tay co rúm lại vì căng thẳng, phải tốn rất nhiều sức mới có thể chạm vào vai Lý Dĩnh.
Vừa chạm vào.
Bịch--
Lý Dĩnh ngã thẳng về phía trước.
Lúc cô ta ngã xuống có thứ gì đó bắn tung tóe, Chu Linh Linh thử sờ lên mặt mình, sau đó ngón tay cô cũng cảm thấy nhớp nháp như lòng bàn chân.
Chu Linh Linh biết đó là gì.
Cô căng thẳng mở miệng, không thể hét lên lời.
Tuy nhiên, đúng lúc này, đèn trong nhà vệ sinh bỗng được bật sáng.
Tầm nhìn trong nháy mắt sáng lên, Chu Linh Linh thấy Lý Dĩnh đã chết, rồi lại cúi xuống nhìn vũng máu dưới chân, gào lên thảm thiết.
“Ah ah ah ah ah ah ah--”
…
"Em hại chết Lý Dĩnh rồi sao?" Chu Linh Linh đau đớn ôm mặt, đây là chuyện cô không thể đối mặt nổi, cho nên hôm qua Tần Châu và Lâm Dị có gặng hỏi cô thế nào, cô cũng không thể nói được gì.
Bây giờ nhắc lại chuyện này, cảm xúc cô vẫn chưa thể ổn định: “Đàn anh, là em sao? Là em sao ạ?”
"Không phải cô." Tần Châu nhìn chằm chằm Chu Linh Linh hồi lâu, cuối cùng nói: “Là quái vật 7-7 giết chết Lý Dĩnh, không chỉ Lý Dĩnh, còn có Vương Đạc và Khuất Gia Lương, bọn họ đều bị quái vật 7-7 giết chết.”
Chu Linh Linh đột nhiên dừng lại, nghiêng đầu nhìn Tần Châu, trong ánh mắt mang theo sự nghi hoặc cùng với một chút hy vọng.
Cô không hiểu quái vật 7-7 là gì, cô mới chỉ nghe nói về Thế giới Quy tắc 7-7. Nhưng cô mong sự tồn tại của quái vật 7-7 là thật, bởi Tần Châu nói chính quái vật 7-7 giết chết Lý Dĩnh chứ không phải cô.
Tần Châu nói: “Quái vật 7-7, người tạo ra Thế giới Quy tắc 7-7, cô biết nó ở đâu không?”
Tần Châu chú ý tới vẻ mặt của Chu Linh Linh, Chu Linh Linh lúc này nhất thời không nói nên lời vì quá kinh ngạc.
Tần Châu tiếp tục: “Trong giữa chúng ta, cần tôi giải thích cặn kẽ hơn không?”
“Ở trong giữa chúng ta.”
Một lúc lâu sau, Chu Linh Linh khó nhọc nuốt nước bọt, vì quá sốc nên quên cả việc lau nước mắt: “Quái vật 7-7 ở giữa chúng ta? Ở giữa chúng ta sao? Giữa tám người chúng ta?”
"Không, không phải, người chết nhiều như vậy, chúng ta chỉ còn lại năm người." Đột nhiên nghĩ tới cái gì, Chu Linh Linh đột nhiên đứng dậy: “Là Trình Dương sao? Người cuối cùng Lý Dĩnh gặp mặt là Trình Dương, là Trình Dương giết Lý Dĩnh!”
Nói xong, Chu Linh Linh đột nhiên che môi lại, giọng nói nghèn nghẹt từ giữa các ngón tay phát ra: “Trình Dương là quái vật 7-7. Vậy mà em... em lại yên tâm giao phó Lý Dĩnh cho một con quái vật.”
Tần Châu thả lỏng người, dựa vào lưng ghế, vừa bất đắc dĩ vừa tiếc nuối nói: “Là cậu ta.”
Không cần tiếp tục hỏi nữa, phản ứng của Chu Linh Linh đã vượt qua bài khảo nghiệm của Tần Châu.
Nếu quái vật lần đầu tiên nghe thấy tin "quái vật 7-7 ẩn mình trong số chúng ta", nó sẽ phải bị sốc và khó tin như Chu Linh Linh.
Nhưng quái vật chỉ có thể bắt chước và phản ứng với các sự kiện cụ thể, nó sẽ không biết cách liên kết cái chết của Lý Dĩnh với sự tồn tại của quái vật lại với nhau.
Nó cũng sẽ không lộ ra vẻ mặt áy náy, cũng sẽ không nhắm mắt lại rồi thành khẩn nói: “Lý Dĩnh, chị xin lỗi, thực sự xin lỗi em, hóa ra là chị đã hại em...”
Tần Châu cảm thấy cực kì đáng tiếc.
Đáng tiếc vì Chu Linh Linh rời đi đã tạo cơ hội cho quái vật 7-7 giết chết Lý Dĩnh, đáng tiếc vì ở Phòng 303, Lâm Dị đang phải đối mặt với quái vật 7-7 Trình Dương.
“Nhóc thiên tài...”
Phòng 303.
Trình Dương lặp lại lần nữa: “Giữa chúng ta sao?”
Lâm Dị lại nói: “Phải.”
Trình Dương lặp lại lần nữa: “Giữa chúng ta ư?”
Lâm Dị nhìn hắn: “Quái vật 7-7 ở giữa chúng ta.”
Trình Dương nắm chặt gối: “Quái vật 7-7 ở giữa chúng ta á? Giữa chúng ta sao?”
“Một trong số chúng ta là quái vật.”
Lâm Dị không nói gì thêm, từ khi cậu đề cập đến sự tồn tại của quái vật 7-7, đã mười phút trôi qua, Trình Dương không ngừng lặp lại cụm từ 'giữa chúng ta'.
Đúng là có một số người sẽ rơi vào trạng thái hoang mang sau khi đối mặt với những tin tức không thể chấp nhận được, mặc dù hiện tại Lâm Dị cảm thấy cú sốc và nỗi sợ hãi của Trình Dương giống như một chương trình đã được viết sẵn vậy, nhưng cậu vẫn phải tiếp tục kiểm tra Trình Dương để thêm chắc chắn.
"Anh Trình Dương." Lâm Dị nói: “Anh đoán xem ai là người nhốt tôi trong phòng trực ban?”
Trình Dương lắc đầu: “Anh Lâm Dị, chỉ số thông minh của em bằng 0 mà, anh không nói thì em cũng chẳng đoán nổi đâu.”
Lâm Dị nói: “Anh biết tại sao quái vật 7-7 lại nhốt tôi không?”
Trình Dương tiếp tục lắc đầu: “Em không biết.”
"Bởi vì tôi là mục tiêu của con quái vật 7-7 đó." Lâm Dị cân nhắc từng động tác của Trình Dương, nói: “Tôi phát hiện quy tắc tử vong do quái vật 7-7 đặt ra, quái vật 7-7 cho rằng tôi sẽ làm ảnh hưởng đến trật tự thế giới của nó, cho nên nó muốn giết tôi.”
Trình Dương suy nghĩ một chút nói: “May mà em tới kịp á.”
“Ừ.”
Lâm Dị không phủ nhận lời nói của Trình Dương, cậu tiếp tục: “Tôi nghe được giọng của con quái vật 7-7 trong phòng trực, anh đoán thử xem đó là giọng của ai trong số chúng ta?”
Trình Dương trầm mặc một lát rồi trả lời: “Anh Lâm Dị, chỉ số thông minh của em thấp lắm, em không gạt anh đâu, không thì em đã chẳng thi đại học kém như vậy rồi. Nếu em làm tốt hơn trong kì tuyển sinh, cũng không xảy ra cãi vã với bố mẹ, thì em đã chằng thèm vào cái ngôi trường chó chết này rồi. Anh Lâm Dị, anh bảo em đoán, em đoán không nổi đâu.”
"Là của anh." Lâm Dị nói.
Trình Dương há to miệng: “Hả? Của em?”
Lâm Dị gật đầu: “Ừ, bởi vậy nên hôm qua đàn anh mới kéo anh vào phòng tôi tra hỏi. Chắc lúc đó anh cũng thiếu kiên nhẫn lắm đúng không?”
Trình Dương nói: “Không thiếu kiên nhẫn, em chỉ sợ em phá hỏng chuyện của hai người thôi à.”
Lâm Dị nói: “Tôi cũng bảo anh thử nhảy lên, anh đoán xem... Thôi quên đi, không bắt đoán nữa. Sở dĩ tôi bảo anh nhảy lên là bởi vì vũ khí mà quái vật 7-7 dùng để giết tôi là một chiếc đũa . Nếu chiếc đũa đó rơi ra khỏi người anh, anh chính là quái vật 7-7.”
Trình Dương nhìn cậu, một lúc lâu sau mới lên tiếng: “Thì ra là như vậy, anh Lâm Dị, vậy anh có sao không?”
"Nhưng đũa không rơi khỏi người anh..." Lâm Dị bắt gặp ánh mắt của Trình Dương, cậu cẩn thận quan sát biểu cảm của Trình Dương, nỗi sợ hãi trên gương mặt giờ đây đã đổi thành sự quan tâm, lời nói của cậu đột nhiên thay đổi: “Vậy nên, anh giấu chiếc đũa ở đâu rồi!”
Trình Dương nhìn cậu chằm chằm.
Lâm Dị cười nói: “Giỡn anh đấy.”
Trình Dương cười theo sau: “Ha ha, đúng là một câu chuyện đùa mẹ nó thật cảm lạnh mà, đờ mờ tôi còn tưởng mình đang ở Bắc Cực.”
"Nhưng..." Nụ cười của Lâm Dị biến mất: “Cho dù chiếc đũa không rơi khỏi người anh thì anh Tần Châu và tôi vẫn luôn nghi ngờ anh là quái vật 7-7.”
“Trong số bảy người, chỉ có anh gọi tôi là 'Anh Lâm Dị'. Cách xưng hô của Trình Dương với những người thân quen sẽ là 'Anh X'. Sở dĩ anh chỉ gọi tôi như vậy là vì trong ký ức của Trình Dương có sự tồn tại của tôi, tôi và Trình Dương từng ở chung một khách sạn với nhau, bởi vậy anh mới cho rằng chúng tôi có quen biết.”
“Trong trí nhớ của Trình Dương cũng xuất hiện đàn anh, nhưng chỉ có một lần, cho nên anh mới không gọi anh ấy như vậy.”
Lâm Dị cũng bắt chước Trình Dương, lấy ngón tay làm thước đo cho lá gan: “Anh nói gan anh chỉ to chừng này, lúc anh nghe thấy tiếng động ở tầng hai, tôi nghĩ anh nên tiếp tục nằm trong Phòng 303 cầu nguyện thịnh vượng, dân chủ, hòa bình chứ. Nhưng thay vì cầu nguyện, anh lại chạy ra cứu tôi.”
“Mặc dù 'mở cửa giết người' quả thực rất đáng sợ, nhưng trong Thế giới Quy tắc 7-7, so với cửa ra vào, cửa sổ còn đáng sợ hơn gấp nhiều lần.”
“Rồi sau đó, anh lại dám đến phòng trực ban để cứu tôi, nếu anh quan tâm tôi như vậy, sao tôi chưa từng thấy anh đến hỏi xem tôi còn sống hay không, kể cả khi biết rõ rằng tôi đang bị quy tắc tử vong nhắm tới?”
Sau khi Lâm Dị phân tích thật giả lẫn lộn, cậu hỏi: “Anh Trình Dương, anh có phải quái vật 7-7 không?”
Da thịt trên má Trình Dương khẽ giật giật, giống như cậu ta đang muốn bộc lộ vẻ mặt bi thương, dù sao hiện tại cậu ta cũng đang bị nghi ngờ.
Nhưng cậu ta lại bắt đầu tức giận bởi vì người thân thiết không tin tưởng mình.
Trình Dương không biết cách biểu hiện ra sao, tức giận và buồn bã là hai thứ cảm xúc hoàn toàn khác nhau. Bởi thế nửa mặt bên trái của cậu ta rũ xuống, mắt trái cũng cụp xuống, đó chính là tượng trưng cho nỗi buồn. Mặt khác lông mày bên phải nhướng lên, con mắt bên phải tức giận trừng mắt nhìn Lâm Dị, đó là tức giận.
Vẻ mặt khó coi này khiến Lâm Dị lùi lại một bước.
Khảo nghiệm thành công.
Trình Dương nhìn Lâm Dị với vẻ mặt méo mó, giọng nói cậu ta trở nên gay gắt và quái dị hơn vì biểu cảm vặn vẹo trên gương mặt: “Anh Lâm Dị, anh nói xem có đúng không?”