Lâm Dị không muốn nghĩ tới việc nếu vô dụng thì sẽ như thế nào, mà cậu cũng chẳng có thời gian để nghĩ đến việc đó.
Bởi tám gã đầu trọc đã mở cửa bước vào.
Lâm Dị ngẩng đầu lên, nhìn tám gã đầu trọc, vẻ mặt của họ vẫn hung dữ như cũ, thậm chí Lâm Dị còn hoài nghi người sáng lập Học viện Tu Thân đi tới mấy nơi như võ đài ngầm để mời bọn chúng tới làm việc. Bởi trên người bọn chúng toát lên một vẻ tàn nhẫn, nếu không phải lưu lạc ở những nơi kiểu vậy quanh năm thì căn bản không thể nào lại lộ ra sự hung ác như thế được.
Hung ác đến mức vừa nhìn đã biết là kẻ xấu.
Kỳ thực thời gian hai phút là rất ngắn, Tần Châu nói: 'Sau khi tám gã kia xuất hiện, đừng nói chuyện hay gây ra tiếng động, tốt nhất là nên điều chỉnh hô hấp nhẹ lại' Nhưng như vậy vẫn chưa đủ, còn rất nhiều điều phải chú ý, chẳng hạn như thể hiện sự vâng lời, chẳng hạn như không dùng ánh mắt sợ hãi để nhìn bọn chúng, càng không cần phải nhìn thẳng vào mắt chúng, điều này rất có thể sẽ bị chúng coi là một loại khiêu khích, chẳng hạn như không cần sợ hãi quá mức, điều này sẽ khơi dậy dục vọng bắt nạt biến thái của bọn chúng…
Có quá nhiều thứ cần phải chú ý, đừng nói là hai phút, thậm chí hai mươi phút cũng chưa chắc đã nói hết được, bởi một số người trời sinh đã có thói hư tật xấu, rất nhiều thời điểm ác nhân thường đánh người bị thương mà không vì lý do gì cả. 
Lâm Dị điều chỉnh hô hấp nhẹ nhàng, cậu liếc mắt đảo qua tám người, không nhìn mặt chúng nữa mà nhìn những chiếc roi xương trong tay chúng.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play