Tiếng 'rắc, rắc' không tới mười giây đã biến mất, sự yên tĩnh quỷ dị dường như chỉ kéo dài trong chốc lát. Trong nháy mắt, Lâm Dị cầm lấy cái vại đựng đồ đặt lên bàn đối diện với tủ quần áo, cùng lúc đó, tiếng "két két két" vang lên.

Âm thanh cực kỳ chói tai và nhức đầu, giống như âm thanh do dụng cụ sắc bén cạo gỗ tạo ra, thực tế thì cũng gần giống như vậy. Bây giờ, việc nó dùng bộ móng có thể đục được cả lỗ trên tường cào nát tủ quần áo chỉ còn là vấn đề thời gian.

Lâm Dị lui về phía sau một bước, tiếng "két két" vang lên như sấm bên tai, nhưng Phòng 305 cùng Phòng 303 bên cạnh đều yên tĩnh đến quỷ dị. Cũng không thấy Tần Châu hỏi cậu về tình hình bên này, cũng không nghe được Trình Dương khóc thút thít về 'thịnh vượng, dân chủ, văn minh'.

Toàn bộ căn phòng 304 dường như được tách biệt sang một khoảng không gian khác, không một ai chú ý tới tiếng ồn ào ở đây.

Két! Két! Két!

Tủ quần áo bằng gỗ rung lên dưới sự va chạm của thứ ngoài cửa sổ, âm thanh vang dội dày vò màng nhĩ.

Ngay sau đó, 'Rầm!'.

Tủ quần áo trước mắt Lâm Dị rung lắc dữ dội.

Giây tiếp theo, một mặt của tủ quần áo được mở ra.

Không khó để đoán được rằng thứ đó đã cào rách thành tủ quần áo phía bên cửa sổ. Tủ quần áo có hai mặt, một mặt là mặt sau và một mặt là cửa tủ.

Khi mặt sau của tủ quần áo thất thủ, thứ đó di chuyển sâu hơn một chút vào trong tủ quần áo, thứ duy nhất còn lại ở phía trước là hai cánh cửa tủ quần áo có thể bị đẩy ra bất cứ lúc nào.

Chỉ là trước cửa tủ quần áo còn có một cái bàn, cho nên cánh cửa tủ chưa bị đẩy ra ngay.

Nhưng vẫn có một khe nứt trên cửa.

Từ trong tầm mắt của Lâm Dị, bên trong khe cửa tối đen như mực, sau đó tất cả âm thanh đều biến mất, căn phòng 304 trở nên yên tĩnh.

Cậu nhìn chằm chằm vào tủ quần áo, toàn thân căng thẳng, sự im lặng khiến cậu tự hỏi thứ trong tủ này bây giờ còn định làm gì tiếp.

Sự yên tĩnh khiến Lâm Dị có chút bất an.

Bầu không khí này càng lúc càng khiến cậu khó chịu, vào lúc sắp không nhịn được nữa, trong tủ cuối cùng cũng có động tĩnh.

Một đôi tay từ trong khe tối vươn ra, đó là bàn tay sưng tấy, đen kịt, đúng như Lâm Dị suy đoán, tiếng "két, két" là âm thanh do móng tay chọc vào tường, móng tay dài gần hai đốt, đen thui, nhọn hoắt như cây đinh sắt.

Hai cánh tay đè cửa tủ quần áo, Lâm Dị phát hiện ra rằng động tác này thường được dùng để phá nát một thứ gì đó.

Vào thời điểm nguy hiểm cận kề, suy nghĩ của Lâm Dị giống như một ngọn núi lửa phun trào, vô số mảnh vỡ lóe lên.

Những mảnh vỡ rời rạc gồm có Vương Đạc đang hấp hối, hành lang đã bị khóa kín trên tầng hai, lão quản lý chung cư đứng canh gác phòng trực, tòa nhà đổ nát và cánh cửa chính duy nhất vẫn còn mới toanh.

 

                                  

              

                    

Những mảnh vỡ này xoay quanh ba quy tắc tử vong mà cậu đã vạch ra: không ngăn được thứ này xâm nhập, nhìn thấy thứ này hoặc bị thứ này nhìn thấy.

À.

Cậu biết rồi!

Lâm Dị lập tức vọt tới bên bàn, cầm vại chứa đồ đập về phía khe cửa. Cậu không đập linh tinh vào móng mà đập trực tiếp vào ngón tay của nó.

Thứ trong tủ kêu lên một tiếng đau đớn rồi rút tay lại.

Lão quản lý chung cư nói rằng 'bên ngoài' đang rất loạn, nhưng tại sao cả tòa nhà đầy cũ nát mà riêng cửa chính thì lại mới toanh.

Bởi vì có thứ gì đó bên ngoài không được phép vào!

Tiếng kêu này cũng làm cho Lâm Dị càng thêm chắc chắn, quy tắc tử vong chính là —— không cho thứ ngoài cửa sổ tiến vào!

Bằng không, thứ này sẽ không rút tay lại, lý do để nó rút tay chỉ có một, tủ quần áo không lớn, nó vẫn chưa hoàn toàn vào được Phòng 304. Một nửa cơ thể nó ở trong tủ, nửa còn lại là vẫn ở bên ngoài cửa sổ. Bởi vậy, Lâm Dị vẫn chưa đáp ứng được điều kiện giết người của nó, thứ này chỉ có thể rút lui trước sự phản công của Lâm Dị.

Thấy vại chứa có thể gây sát thương cho thứ này, Lâm Dị nắm chặt cái vại, hễ nó đưa tay ra là cậu sẽ đập bằng cả tính mạng, bất kể thứ gì trong tủ.

Động tác này lặp đi lặp lại hơn chục lần, tủ quần áo rung lên vài cái, phát ra mấy tiếng "Thùng, thùng", sau đó căn phòng cuối cùng chìm vào yên lặng. 

Nó rời đi rồi nhỉ.

Lâm Dị nhìn chằm chằm vào khe hở trên vết nứt của cánh cửa, cậu không cần phải tiến lên để xem thứ đó đã thực sự rời đi hay chưa, bởi vì mù màu nên khả năng nhìn ban đêm của cậu tốt hơn nhiều so với người bình thường.

Khổ nỗi, khe cửa vừa hẹp lại còn nhỏ, kể cả cậu nhìn ban đêm có tốt thế nào, nhưng từ góc độ này vẫn rất khó để nhìn thấy bên trong tủ.

Lâm Dị cẩn thận điều chỉnh góc độ, một lúc sau cũng đứng được ở một vị trí cậu cảm thấy ổn. Cậu vừa ngẩng lên, khoảnh khắc ánh mắt nhìn vào khe cửa, da đầu cậu tê rần, nhiệt độ trong máu bất ngờ hạ xuống.

Một con mắt đỏ như máu vẫn đang âm thầm quan sát chuyển động của cậu từ khe cửa.

Đối với Lâm Dị thà xông thẳng ra ngoài còn hơn chấp nhận điều này, thị giác của cậu rất mẫn cảm, người bình thường nhìn cậu đã cảm thấy khó chịu rồi, nói gì đến con mắt hiểm độc đang theo dõi cậu lúc này.

Đây là điểm yếu của Lâm Dị.

Toàn thân Lâm Dị khó chịu nhưng vẫn cố chịu đựng, cậu nói với thứ trong khe cửa: “Tao biết mày đang ở bên trong, tao thấy mày rồi.”

Xem ra thứ này cố ý gây ồn ào xong giả bộ rời đi là để cho Lâm Dị buông lỏng cảnh giác. Một khi Lâm Dị đặt vũ khí trong tay xuống, nó sẽ bò ra khỏi tủ.

Lâm Dị muốn dùng cách đơn giản nhưng thô bạo nhất để cho qua chuyện này, cơ mà ánh mắt nó cứ nhìn chằm chằm vào cậu không chớp, như thể không có mí mắt ấy.

 

            

              

                    

Đôi mắt nó tràn đầy sự hung ác và căm ghét Lâm Dị.

Lâm Dị nhận ra thứ này đang cố gắng câu giờ, ban đêm là thời điểm khiến con người buồn ngủ và đó cũng là lúc ý thức con người yếu ớt nhất.

Nhưng không có tiếng ồn trắng trong MP4 để ru ngủ, Lâm Dị không thể buồn ngủ được. Nếu là người khác, khó có thể sống sót qua một đêm kinh hoàng sợ hãi như này.

Lâm Dị trầm mặc một hồi, nói với thứ trong tủ: “Thích chiến thì ông đây chiến.”

Thật ra đối với Lâm Dị, mất ngủ chỉ là chuyện nhỏ, đêm qua cậu còn mở mắt đến tận hừng đông, cũng chẳng cảm thấy thời gian ban đêm trôi qua chậm chạp thế nào.

Nhưng lúc này bị ánh mắt kia nhìn chằm chằm, Lâm Dị mới nếm được cảm giác thời gian trôi chậm, cậu vẫn ôm cái vại chứa, không dám thả lỏng.

Đối với Lâm Dị, đêm nay thật không dễ dàng chút nào, không biết trải qua bao lâu, tiếng "thùng thùng" lại phát ra từ tủ quần áo, và rồi con mắt kia cuối cùng cũng biến mất.

Ngay lúc Lâm Dị đang tự hỏi có phải thứ này đang lặp lại chiêu cũ hay không, thì tiếng loa trong hành lang vang lên: Ăn sáng, ăn sáng, ăn sáng đến Phòng 103.

Trời sáng rồi.

Lâm Dị còn chưa đặt cái vại chứa xuống, phòng 304 vang lên tiếng gõ cửa.

Tần Châu thấp giọng gọi: “Nhóc thiên tài!”

Nghe được giọng nói của Tần Châu, Lâm Dị mới yên lòng. Lúc đặt cái vại chứ đồ xuống, cậu mới để ý hai cánh tay mình đã bị tê liệt từ lâu, mỗi khi cử động giống như bị vô số mũi kim châm vào.

Rầm Rầm Rầm.

Tiếng gõ cửa của Tần Châu càng lúc càng lớn: “Lâm Dị!”

Bước chân Lâm Dị loạng choạng tiến về phía trước, mở cửa cho Tần Châu. Tần Châu ở ngoài cửa nhìn thấy cậu vẫn bình an vô sự liền yên tâm, nói: “Sao không nói chuyện?”

Lâm Dị chỉ chỉ cổ họng của mình, một lúc lâu sau mới khàn giọng nói: “Em sợ, khản giọng rồi .”

Có tiếng mở cửa ở hành lang tầng 3. Những người khác chắc đã nghe thấy tiếng loa và đang định xuống tầng ăn sáng. Tần Châu đi vọt vào, đóng cửa lại.

Việc đầu tiên Tần Châu làm là nhìn qua chiếc tủ quần áo dựa vào cửa sổ đã bị sập một nửa, có thể tưởng tượng được tối qua Lâm Dị đã phải trải qua những gì.

Lâm Dị xoa xoa cổ họng rồi kêu "ahhhhhh" vài lần để lấy lại giọng nói.

Sau đó cậu vội vàng nói: “Đàn anh, quy tắc tử vong là: không được cho thứ kia tiến vào.”

Tần Châu quay đầu lại nhìn cậu, hai mắt Lâm Dị sưng đỏ, quầng thâm dưới mắt càng ngày càng nặng hơn, trông vô cùng mệt mỏi.

Cậu đã không chợp mắt hai đêm rồi.

Lâm Dị nhìn tủ quần áo, nhưng cậu không có nói cho Tần Châu việc tối hôm qua cậu sống sót kiểu gì, cũng không có nhắc nhiều về quy tắc tử vong.

Tần Châu nói, khi một người thành công tránh được quy tắc tử vong, một quy tắc tử vong mới sẽ được sinh ra.

Cho nên, quy tắc tử vong đêm qua hết hiệu lực rồi.

 

            

              

                    

Cậu hỏi Tần Châu: “Nếu quy tắc tử vong hết hiệu lực, tờ giấy của em còn có thể thu hút quái vật 7-7 nữa không?”

Tần Châu nói: “Có thể.”

“Bởi khi có quy tắc tử vong mới xuất hiện, điều đó không có nghĩa là quy tắc tử vong hiện tại không có hiệu lực, nó chỉ tăng thêm thôi.”

Lâm Dị: “...Ồ.”

“Dựa vào điều này, vậy tối qua em không chết cũng chẳng phải tin tốt lành gì.”

Tần Châu còn muốn nói gì đó mà bị Lâm Dị kéo lại: “Nhưng với đàn anh thì lại là tin tốt á, đồng đội thông minh của anh vẫn còn sống nè.”

Tần Châu: “...”

"Biểu cảm của đàn anh là sao đây?" Lâm Dị dỗi: “Đàn anh cũng thấy em thừa thãi sao?”

Tần Châu: “Em mà sợ xã hội à?”

Lâm Dị: “Á.”

Tần Châu: “Nhìn không ra đấy.”

Lâm Dị: “Em chỉ giỏi điều chỉnh thôi. Đâu thể gặp ai cũng xấu hổ xong nói lắp được.”

"Khi trái tim rung động trước ai đó, mới đỏ mặt nói lắp." Tần Châu nói xong lại hỏi: “Tối hôm qua em nhìn thấy gì?”

Đây chính là mấu chốt, cũng là manh mối để tìm ra quy tắc tử vong mới.

Lâm Dị nói: “Thứ kia có tay có mắt.”

Tần Châu cau mày: “Con người?”

Lâm Dị vẫn chưa thể đảm bảo, nhưng nói: “Lão quản lý và thứ ngoài cửa sổ không chung đội.”

Tần Châu: “Ý em là gì?”

Lâm Dị nói: "Lão quản lý từng nhắc nhở, bên ngoài rất nguy hiểm. Bây giờ nghĩ lại, có khả năng là ổng đang ám chỉ chuyện tối hôm qua. Nếu bọn họ chung đội thì không cần phải nói như vậy." 

Tần Châu: “Ý em là tiếp tục tìm manh mối từ ông ta sao?”

Lâm Dị gật đầu: “Đàn anh đi đi.”

Tần Châu: “Còn em?”

Lâm Dị không cần nói gì, Tần Châu cũng đoán được: “Em đi thu hút sự chú ý của quái vật à?”

"Dạ." Lâm Dị nói: “Bởi quy tắc tử vong càng nhiều, quái vật càng dễ dụ chúng ta vào cạm bẫy, mình phải tìm hiểu càng sớm càng tốt.”

Tần Châu hỏi: “Em định làm gì? Đưa tờ giấy cho họ?”

"Không." Lâm Dị nói: “Tối hôm qua em ngồi suy nghĩ rất lâu, thiên tài xuất hiện phải khoa trương một chút.”

Tần Châu: “...”

Phòng 103.

Năm người ăn sáng mà không biết ăn gì, thấy Lâm Dị và Tần Châu không đến, Khuất Gia Lương run giọng nói: “Tối hôm qua, chắc... chắc không phải hai người bọn họ đâu nhỉ.”

Trình Dương là người đầu tiên phủ nhận: “Cái miệng đừng hở tí nói mấy chuyện xui xẻo.”

Khuất Gia Lương ậm ừ một tiếng: “Thật ra cậu đang mong là bọn họ chứ gì. Sao phải giả vờ?”

Trình Dương: “Ông đây mà giả vờ thì cậu có hai cái miệng rộng.”

Khuất Gia Lương đặt bát xuống và trừng mắt với Trình Dương, Trình Dương xắn tay áo: “Đánh nhau à? Hồi lớp mười ông đây còn tẩn sinh viên đại học rồi đấy!”

Từ Hạ Tri kéo Khuất Gia Lương lại, nhưng Khuất Gia Lương vẫn lườm Trình Dương: “Cao thượng quá, sao không chết thay họ luôn đi.”

Cái từ "chết" này cực khó nghe, động thẳng vào dây thần kinh của người khác.

Chu Linh Linh cũng đặt bát đũa xuống, Trình Dương vẫn luôn kính trọng hai đàn anh, cho nên cô nói giúp Trình Dương: “Không muốn đồng đội chết là sai sao?”

Khuất Gia Lương nói: “Tôi có nói vậy đâu?”

Chu Linh Linh: “Đúng rồi, ý của anh là muốn bọn tôi chết còn anh thì sống.”

Khuất Gia Lương trừng mắt với cô.

Lý Dĩnh sợ hãi kéo kéo góc áo Chu Linh Linh: “Linh Linh, đừng nói nữa.”

Trong lúc hỗn loạn, Tần Châu đột nhiên xuất hiện trước cửa phòng 103.

"Mấy người lại tranh luận cái gì?" Tần Châu liếc mắt một cái, tất cả mọi người đều im bặt, “Mấy người đã tìm được manh mối gì chưa? Chưa thì câm miệng.”

Tất cả mọi người không dám cãi lại hắn, ai nấy đều cúi đầu, Tần Châu nói: “Lâm Dị tìm được manh mối rồi, dỏng tai lên mà nghe cho rõ đây.”

Sau đó, hắn di chuyển sang một bên, để lộ ra Lâm Dị đang đứng phía sau.

Đây là cách xuất hiện khoa trương mà nhóc thiên tài đã nghĩ ra.

Mọi người ngạc nhiên nhìn Lâm Dị, ít ra thì đấy là biểu cảm trên gương mặt.

Chỉ có một người trong số họ khẽ vuốt ve chiếc đũa, nhẹ nhàng cảm nhận độ sắc của nó. Đầu đũa không quá nhọn, nhưng không khó để đâm thủng mắt của con người, hoặc chỉ cần dùng một chút lực, chiếc đũa có thể đâm thẳng qua sau gáy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play