Thầy À, Em Thật Quyến Rũ

Chương 4: dạy học.


2 ngày

trướctiếp

Dung Chỉ - vị cấp dưới chứng kiến từ đầu tới giờ chỉ muốn chọt mù con mắt.

Dung Chỉ: “mấy tên đệ khống chết hết đi!(⁠✧⁠´⁠∀⁠`⁠)”

Trong lòng sớm đã ngàn lần đè con hàng trước mắt ra băm thây vạn đoạn.

Chu Vĩnh Diệu vuốt vuốt cánh mũi phát ngứa của mình, nhìn Dung Chỉ mặt không đổi sắc cười mà nổi cả da gà.

Ánh mắt Chu Vĩnh Diệu: cậu nói xấu tôi đúng không!

Dung Chỉ giả ngu mỉm cười đáp lại ánh mắt “ thân thiện” của Chu Vĩnh Diệu.

Chu Vĩnh Diệu:"!!!Cậu làm bạn tôi hơi lâu rồi đó!!"

Đã ở cạnh nhau từ lúc 15 tuổi đến giờ không thể không hiểu cái bộ mặt tươi cười này, chắc chắn cái tên này đang nói xấu mình!!!

Chu Vĩnh Diệu tức muốn xì khói lại nhìn thấy nụ cười  của Dung Chỉ như đấm phải nệm bông buộc tự mình dời tầm mắt, nếu không người tức chết ở đây chỉ có anh.

Chu Vĩnh Diệu: “em trai không muốn gặp, đến cả cấp dưới cũng muốn đè đầu cấp trên!!! Mình thảm quá mà!!!!(⁠༎ຶ⁠ ⁠෴⁠ ⁠༎ຶ⁠)”

Bên này Chu Ý Nhiên đang hợp tác với A Hoan khám lại tổng thể rồi rời đi.

Chu Ý Nhiên: “doạ chết boé rồi!!!”

Cảm nhận mồ hôi lạnh túa ra ướt đẫm lưng áo, nhịp tim vẫn chưa kịp ổn định lòng ngàn lần gào thét. Khi không Chu Vĩnh Diệu lại đập bàn chỉ vậy!!!

Bề ngoài vẫn một bộ dáng không đổi nhưng trong lòng sợ đến mềm nhũn ra rồi.

Lương Nam Doanh: hay cậu cứ nằm đây nghỉ chút đi, khi nào thấy ổn rồi hãng về.

Làm xong thủ tục thường ngày A Hoan lại dính lấy Lương Nam Doanh, người máy nhận xoa đầu  híp mắt thoải mái.

Chu Ý Nhiên mặt lạnh:" trên đời này có nhiều thứ chưa thể nói trước được điều gì."

Cuối cùng cậu vẫn xin về phòng của mình để tiện nghỉ ngơi.

Tinh cầu này tên là Khả Nguyên có đường kính nhỏ hơn một chút so với sao Thổ, là hành tinh lớn thứ ba trong tinh hệ.

Học viện Khả Nguyên được xây dựng chiếm đến một nửa, một phần còn lại là khu vực của quân đội thuộc vùng chưa được khai thác gọi là Tinh  Vực.

Khí hậu ở đây chia làm bốn mùa xuân, hạ, thu, đông rất rõ ràng, là một nơi khắc  nghiệt nhưng lại là nơi rèn luyện cực tốt cho học viên.

Vì cái trường này quá rộng nên phương tiện đi lại chính là những chiếc xe trọng lực, cách sử dụng cũng đơn giản, chỉ cần xác nhận võng mạc nhập địa chỉ là có thể xuất phát.

Làm theo hướng dẫn máy móc xong, chiếc xe liền khởi động, phong cảnh bên ngoài lao vụt ra sau nhưng bên trong xe vẫn cực kỳ ổn định, đến cốc nước trong xe còn không hề gợn sóng.

Chưa đến mười lăm phút đã đến nơi.

Toà nhà cao tầng được nhà trường sắp xếp dành cho giảng viên phải cỡ cả một toà lâu đài, thực quá lớn.

Không biết trường có bao nhiêu giảng viên nhưng lúc cậu về phòng vẫn không hề đụng mặt bất kì ai.

Lúc đến hào hứng bao nhiêu lúc vào phòng tụt hứng bấy nhiêu không nhịn được mà phát sầu.

Đẹp thì đẹp thật đấy nhưng chỗ này thật sự cho người ở sao?!!

Phòng khách lẫn phòng bếp không có một dụng cụ gì cả, thiết bị gia dụng càng không.

Phòng ngủ chính là thứ làm cậu hết hồn nhất, toàn bộ đều là máy móc với ánh sáng xanh lờ mờ không khác gì bước ra từ phim kinh dị.

Giờ có cái đầu rớt xuống nữa là cậu cũng đi bán muối luôn không chừng, làm thế nào mà con hàng này sống được đến bây giờ vậy?!!

À, giờ cậu đang thay thế cậu ta rồi.

Liếc nhìn chiếc giường ở tuốt trong góc mà thở hắt ra, hiện tại có giường ngủ là tốt lắm rồi, còn lại để sau rồi tính.

Vừa đặt đầu xuống liền ngủ, tinh thần căng thẳng cuối cùng cũng được thả lỏng.

Chu Ý Nhiên nằm lật qua lật lại trên giường, mí mắt nặng trĩu, cơ thể nóng rát cực kì khó chịu, dằn vặt cậu suốt cả một đêm. 

Khi cậu mệt mỏi tỉnh dậy mới có 5 giờ sáng, cả người bị mồ hôi thấm ướt sũng, đầu óc có chút choáng váng, chả lẽ bị cảm sao?

Nhưng giờ cậu thực sự không có thời gian để nghĩ đến chuyện đó vì lịch giảng dạy ở trường của cậu không hề ít.

Vắt chân lên cổ mà chạy muốn rớt phổi cuối cùng cũng kịp, cậu căng thẳng chỉnh lại trang phục rồi đi vào.

Chu Ý Nhiên: “Chết tịt, thật đông a ~”

Vì là trường học bậc nhất tinh hệ, sức chứa của một phòng học cực kì lớn, có thể lên tới trăm người vẫn có khoảng trống cực lớn đặt dụng cụ khác nhau phù hợp cho tiết học.

Chu Ý Nhiên căng thẳng, mặt cứng ngắc nhìn học sinh bên dưới mới chậm rãi mở máy chiếu.

Đám học viên khoa tinh thần lực bên dưới nhìn sắc mặt đen đi với tốc độ trông thấy không khỏi càng nghiêm túc nhìn chằm chằm vào bục giảng.

Chu Ý Nhiên:" không nhìn thấy tôi, không nhìn thấy tôi, không nhìn thấy tôi."

Màn hình bật lên mô phỏng một O đứng cạnh một A tiến hành trị liệu tinh thần lực, rất hiển nhiên họ cũng nhìn rõ những sợi tơ tinh thần lực của A kia trong tình trạng không tốt.

Nhìn vào màn chiếu, kí ức theo bản năng xuất hiện giải thích từng chút một, đám học viên cũng phối hợp nên lớp học khá hài hoà.

Chuông vừa reo, chỉ cờ có vậy, Chu Ý Nhiên liền lấy tốc độ kinh người tiêu sái rời khỏi phòng học trước ánh mắt kinh ngạc của học viên.

Học viên: “ủa!!!!giáo sư Chu!!!!!”

Tác giả có đôi lời muốn nói.

Hiện tại:

Dung Chỉ: mấy tên đệ khống chết hết đi!(⁠✧⁠´⁠∀⁠`⁠)

Chu Vĩnh Diệu: cậu làm bạn tôi hơi lâu rồi đó!!!!

Tương lai:

Dung Chỉ: mấy tên đầu gỗ chết hết đi.(⁠*⁠´⁠∀⁠`⁠)

Chu Vĩnh Diệu: vợ ơi anh sai rồi!!!!༼⁠;⁠´⁠༎ຶ⁠ ⁠۝ ⁠༎ຶ⁠༽

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp