Thầy À, Em Thật Quyến Rũ

Chương 3: anh trai


2 tháng

trướctiếp

Đang lúc tiếp thu mớ kí ức loạn cào cào trong đầu thì cánh cửa kim loại mở ra, một con robot nhỏ với thân mình tròn tròn đi vào… uhm bay vào.

Tiếp sau là một cậu trai mặc áo blouse bước vào, vẻ ngoài thanh tú, đôi mắt to tròn lấp lánh như động vật nhỏ dễ thương.

Mái tóc bông xù màu đay càng làm dáng vẻ vốn có của cậu trai thêm mềm mại, dễ thương.

Giọng nói cũng thực mềm mại, từ tính nếu không phải có kí ức của nguyên chủ chắc cậu cũng đã bị lừa bởi cái vẻ ngoài khả ái kia rồi.

Lương Nam Doanh: Giáo sư Chu, cậu thấy đỡ hơn chút nào chưa?

Lương Nam Doanh mỉm cười đến mức cơ mặt muốn có rút vẫn không nhận được lời đáp lại, thấy vào đó lạ nhận được ánh mắt dò xét ( tự cho là bí mật) trên người mình.

Lương Nam Doanh: Cậu còn nhức đầu thì cứ nằm tiếp đi, tôi cùng A Hoan không làm phiền cậu.

Lương Nam Doanh tỏ vẻ không phải lần đầu đối diện với thái độ của con hàng này, hắn đã quá quen rồi.

Đến lúc người ra khỏi phòng mới bình ổn lại được nhịp tim của mình mà thở phào nhẹ nhõm.

Cậu mới xuyên qua đây, kí ức vẫn chưa ổn định, nếu bị phát hiện là hàng fake sẽ bị đem lên bàn thí nghiệm mất.

Đợi bình ổn lại cậu mới bước xuống giường đến trước cái gương dài, cậu rất muốn biết bộ dáng của mình bây giờ. 

Khuôn tinh xảo có hơi trắng nhợt mang tới mỹ cảm yêu ớt, khiến người ta muốn che chở.

Đôi mắt hạnh đen nhánh liêu nhân, phong tình vạn chủng dễ dàng câu hồn người.

Sống mũi cao thẳng tắp, môi mỏng hơi mím lại hồng hào tạo nên chút huyết sắc cho khuôn mặt.

Tạ Kì hơi nhếch khóe môi lên một chút, người trong gương liền cười theo, đôi mắt xinh đẹp tràn đầy tình ý muốn nhấn chìm trong mật ngọt.

Như không hợp ý khoé môi mỹ nhân trong gương trùng xuống, đôi mắt khép hờ một khoảng lạnh lẽo, đẹp đến nao lòng, cả người vốn kiều diễm mỹ lệ lại toát ra cái khí chất lạnh lẽo, mười phần xa cách, người sống chớ gần.

Mái tóc dài đen nhánh dùng một sợi dây vải cột lỏng tước ngực trái càng làm làn da kia thêm trắng sáng, tinh tế như bông tuyết mùa đông.

Xinh đẹp nhưng không thể chạm vào, chỉ có thể từ xa mà ngắm nhìn.

Đúng với tạo hình mỹ nhân cao lãnh, đoá hoa tuyết của khoa tinh thần lực.

So với cậu của trước kia thì nhỉnh hơn một chút.

Tạ Kì: “Thường thường không có gì đặc biệt.”

Chốt hạ một câu không hề để tâm, có lẽ vì kiếp trước cả nhà cậu đều rất đẹp, suốt cả tuổi thơ bị vây quanh bởi một dàn mỹ nhân nên chắc mắt cậu đã sớm bị liệt trước sắc đẹp rồi.

May mà không có ai ở đây, nếu không người đó chắc chắn sẽ tức hộc máu mà chết mất.

Cậu sờ lên cái vòng tay bán trong suốt trên cổ tay trái, nếu không phải nó có những đường sáng nhỏ chạy qua chắc chắn cậu cũng không phát hiện ra nó.

Bắt chước trong kí ức mà bật quang não, nó liền như cái điện thoại nhảy ra một đống thông báo ngập cả màn hình.

Nhìn kĩ lại hầu như đều từ cùng một người, tạm thời tắt máy thì lại có cuộc gọi đến.

Cậu chưa chuẩn bị tinh thần ứng phó nữa!!!

Tay chân luống cuống, vội vàng lục trong đầu cách tắt liền ấn xuống, màn hình trực tiếp hiện lên một người đàn ông.

 Nội tâm chết lặng - Tạ Kì: rồi xong!

Chu Vĩnh Diệu đang chán nản liền lật mặt cười tươi rói: Ý Nhiên, em cuối cùng cũng tỉnh rồi!!!

Cấp dưới:"…cái tên ngu ngốc nào đây?!"

Trên màn ảnh là người đàn ông mặc quân phục đen, mái tóc được vuốt ra sau gọn gàng để lộ hoàn toàn nhan sắc giống nguyên chủ đến bảy phần.

Trái ngược với vẻ ngoài lạnh muốn chết người của nguyên chủ thì người đàn ông này cực kì tươi sáng, lúc nào cũng cười như muốn thay Mặt Trời phát sáng luôn vậy.

Theo trí nhớ thì người này là anh trai của nguyên chủ, làm việc trong quân đội.

Tạ Kì nhíu mày xoáy sâu vào mắt, Chu Vĩnh Diệu bị nhìn đến chột dạ, lập tức thay đổi chủ đề, cũng chẳng có gì là mất tự nhiên một mình nói không ngừng.

Tạ Kì ngẫm nghĩ tình trạng giao tiếp của đôi huynh đệ này, không hề biết cái nhíu mày của mình vừa làm đối phương tắt tiếng.

 À, giờ phải cậu là Chu Ý Nhiên mới đúng

Chu Vĩnh Diệu thấp thỏm không yên: Ý Nhiên, hay em đừng dậy ở cái trường rách này nữa, về nhà anh nuôi em được không?

Cấp dưới: “hô hô, trường rách…”

Một mình tự nói một hồi cũng vào được chủ đề chính.

Không thấy cậu đáp lại, Chu Vĩnh Diệu vẫn cực kì kiên nhẫn chờ đợi.

Chu Ý Nhiên: Không cần.

Sau một hồi đắn đo nghiên cứu cách giao tiếp của hai huynh đệ nhà này cuối cùng cậu cũng phun ra được hai chữ.

Trong lòng bé con A Nhiên đã sớm quýnh đến toát mồ hôi hột, tự cổ vũ bản thân, tiêu chí nói ít sai ít, toàn mạng là trên hết.

Chu Vĩnh Diệu thở dài, không phải lần đầu anh đề cập vấn đề này với Ý Nhiên, nhưng em ấy quả thật rất cứng đầu, làm cách nào cũng không chịu về nhà.

Chu Vĩnh Diệu phát sầu: Được rồi, anh không ngăn cản em. Nhưng ở đấy phòng sinh hoạt không tốt anh xây một căn khác cho em nhé?

Đôi mắt lạnh nhạt nhìn thẳng vào người trong màn hình, không nói cũng tự tạo nên áp lực.

Chu Vĩnh Diệu bẹp miệng vẫn mạnh dạn nói tiếp: Cái đám đó trả lương quá thấp!!!! Anh chuyển cho em ít tinh tệ nhé?

Chu Vĩnh Diệu cực kì dè dặt hỏi, ánh mắt đen không cảm xúc nhìn thẳng vào lòng anh.

Anh àm ngơ giả vờ lật sách trên bàn nhưng vẫn luôn chú ý đến thái độ lạnh ngắt của em trai mà đau lòng.

Chu Vĩnh Diệu: Em không cho anh xây nhà, cũng không cho anh chuyển tinh tệ thì ít nhất cũng phải cho anh đưa một trợ lý cho em chứ!!!!?

Cái bàn bị lực đánh phát ra tiếng động lớn, bộ dáng giống như đang phát hoả, mặt mày nhăn chặt lại.

Dưới ánh mắt tối sầm đi của em trai mình liền như quả bóng xì hơi ỉu xìu trên ghế.

Đôi mắt cún đáng thương hề hề nhìn cậu, cậu thật sự muốn hỏi cái bộ dạng như vậy xuất hiện trên cái thân thể to lớn kia thật sự hợp sao!?!!

Cấp dưới: “tôi không quen…”

Không biết có phải ảnh hưởng từ cảm xúc của nguyên chủ hay do cái bộ dạng “ đáng thương” kia tác động, cuối cùng cũng chịu thoả hiệp.

Sau một vạn lẻ một câu nhắc nhở của Chu Vĩnh Diệu cậu cũng có thể an tâm tiếp thu đống kí ức làm cậu bội thực này.

Tác giả có lời muốn nói:

Cấp dưới: mấy tên đệ khống đều ngu ngốc!!

 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp