Diêu Nguyệt và Tô Chính Quang bàn bạc với nhau một hồi, quyết định ngày hôm sau sẽ ngay lập tức đưa Tô Cẩm đến bệnh viện kiểm tra đầu óc.

Để bài vị ở trong nhà rồi cung phụng nó…Nghĩ thế nào cũng thấy rất bất thường.

Trong bữa tiệc tiếp đón sau đó, ngoại trừ Tô Cẩm ra thì trông hai người bọn họ có chút thất thần.

Nói là tiệc tiếp đón nhưng thật ra chỉ có ba người ngồi với nhau.

Những người khác của Tô gia đều bận công việc bên ngoài, vẫn chưa về được.

Nhưng Diêu Nguyệt và Tô Chính Quang cũng không cần thúc giục mấy đứa con khác về vội.

Ăn xong cơm tối, Tô Chính Quang khéo léo nói: “A Cẩm, ngày mai con đi cùng ba đến bệnh viện để kiểm tra não một chút…”

Lời còn chưa nói hết, ông đã bị Diêu Nguyệt đạp một cái.

Tô Chính Quang: “...?”

Diêu Nguyệt trừng mắt liếc ông một cái, giọng nói dịu dàng vang lên: “A Cẩm, ngày mai ba con muốn tới bệnh viện làm kiểm tra, nhưng ông ấy già rồi, sợ tới bệnh viện, con có thể đi cùng ông ấy không?”

Tô Chính Quang hơi ngậm ngùi, được rồi, những lời này so với lời ông nói thì tinh tế hơn nhiều.

Xem ra ông còn cần phải từ từ học cách cư xử khéo léo.

Tô Cẩm nhìn sang Tô Chính Quang, nhận xét: “Sức khỏe ngài Tô khá tốt mà.”

Diêu Nguyệt: “...Con nhìn tướng mạo nên biết sao?”

Tô Cẩm gật đầu: “Đúng thế, ngài ấy có thể sống lâu trăm tuổi.”

Diêu Nguyệt và Tô Chính Quang liếc nhìn nhau: “... Đứa trẻ này bị bệnh cũng không nhẹ đâu!”

Diêu Nguyệt tiếp tục lừa dối: “Dù ông ấy có bệnh hay không thì chuyện này cũng phải được làm một lần, cần có giấy kiểm tra sức khỏe chính thức của bệnh viện. A Cẩm lợi hại đến mức có thể kê khai một tờ đơn khám bệnh cho ông ấy sao?”

Tô Cẩm thành thật trả lời: “Không thể.” Cô chỉ có thể xem tướng, không thể kê khai mấy cái đơn khám bệnh gì đó được.

Vì vậy, Diêu Nguyệt thành công lừa gạt được Tô Cẩm.

Buổi tối.

Diêu Nguyệt đắc ý nhìn Tô Chính Quang dạy dỗ.

“Đứa nhỏ A Cẩm này rất dễ dỗ. Anh phải nghe theo con bé, chiều chuộng con bé, vậy con bé mới nghe anh được.”

Tô Chính Quang cầm quyển notebook, nhớ kỹ từng câu từng chữ rồi ghi vào.

Trong lòng Diêu Nguyệt cũng có chút xúc động.

Lúc đầu còn nghĩ, không biết liệu bà có thể chung sống với đứa con gái riêng mới lòi ra này không, lỡ như cô không hòa hợp với bà, đối đầu với bà, hay bày mấy trò tâm cơ trà xanh thì làm sao đây.

Bà còn nghĩ ra một đống phương pháp ứng phó.

Kết quả tốt hơn rất nhiều, đứa trẻ này đầu óc không bình thường, là một đứa nhỏ đáng thương…

Thật sự là khiến người khác vô cùng đau lòng.

***

Ban đêm trăng thanh gió mát.

Tại thôn Hoa Thanh.

Hôm nay bác gái Chu buôn bán khá thuận lợi, nên không dọn đóng quán vào lúc hoàng hôn như ngày thường.

Lúc này đã hơn 9 giờ tối.

Bà nhìn quán đồ ăn vặt đã bán gần như hết sạch, mừng đến mức cười không khép miệng lại được.

Có vẻ như hai ngày tới, bà phải dành chút thời gian để nhập thêm hàng hóa rồi.

Bà dọn dẹp sạp xong thì lái chiếc xe điện ba bánh của mình rời đi.

Lái xe một hồi, Bác gái Chu lẩm bẩm: “Sao đường về hôm nay lại dài thế nhỉ? Cứ như không thể nhìn tới điểm cuối vậy.”

Ngày thường lái xe điện mấy phút thì sẽ có một đường rẽ.

Bây giờ cũng đã mười mấy phút rồi nhưng bà vẫn chưa thấy được ngã rẽ nào.

Với lại nơi bà phải quẹo vào là cuối con đường này. Đây lại là đường lớn, bà không thể nào đi sai được.

Bác gái Chu cảm thấy có chút bất an.

Đúng lúc này, xe điện đột ngột dừng lại.

Bác gái Chu nhìn qua lượng điện, trong lòng càng thấy kỳ quái, tối hôm qua bà vừa sạc điện cho xe, sao bây giờ lại hết điện rồi?

Bà định nhờ giúp đỡ theo bản năng, nhưng xung quanh vắng vẻ không có ai, trông có chút ma quái.

Bà không nhìn được mà rùng mình một cái.

Không lẽ…Bà gặp phải quỷ đập tường* trong truyền thuyết rồi sao?

*hiện tượng lúc ban đêm hoặc ở vùng ngoại ô, bị nhốt trong một vòng tròn, đi lòng vòng không thoát ra được.

Không, không, không, bà phải tin tưởng khoa học!

Có lẽ chỉ là bà đang tự dọa mình thôi

Bà vội vàng lấy một cái điện thoại cho người già từ trong túi, thử gọi điện thoại cầu cứu, nhưng dù có cố thế nào thì điện thoại cũng không thể gọi được.

Cả người bác gái Chu run bần bật trở về ngồi trên xe điện.

Đúng lúc đó, một trận gió ập đến, trong cơn gió có lẫn một màn sương đen mà bác gái Chu không thể thấy được.

Lúc dải sương đen sắp đi vào trong người bác gái Chu, trên người bà bỗng phát ra một luồng sáng. Sương đen ngay lập tức bị luồng sáng đó đánh tan, gần như là tan biến ngay lập tức!

Bác gái Chu cảm thấy trong túi mình có cảm giác nóng rát.

Bà đưa tay sờ vào túi theo bản năng, sau đó lấy ra một tấm bùa. Lúc này, sắc đỏ của tấm bùa đã phai đi nhiều so với trước đó.

Ma xui quỷ khiến, bác gái Chu nắm chặt tấm bùa trong tay.

Khi bà nhìn về phía trước lần nữa, lại thấy ngã rẽ quen thuộc ở cách đó mấy mét.

Rồi cúi đầu xem lượng điện của xe, nó cũng đã trở lại về lượng bình thường.

Trong lòng bác gái Chu cảm thấy khiếp sợ. Sống nhiều năm vậy rồi, đây là lần đầu bà gặp chuyện kì quái như vậy, lại thêm tấm bùa này làm bà nghĩ ngợi.

Bà vội vàng chắp hai tay trước ngực: “Cảm ơn nhóc Cẩm, à không, đại sư Cẩm! Cảm ơn đại sư Cẩm đã cứu mạng tôi!”

Dù gì cũng nhờ có tấm bùa mà bà mới có thể gặp dữ hóa lành. #tytnovel.com#

***

Ngày tiếp theo.

Tô Cẩm đi theo Tô Chính Quang và Diêu Nguyệt ra ngoài.

Cô đi được vài bước rồi chợt dừng chân ở cổng lớn, không đi thêm bước nào nữa.

Diêu Nguyệt quay lại hỏi: “Sao vậy A Cẩm?”

Khuôn mặt nhỏ của Tô Cẩm nghiêm túc phân tích với hai người họ: “Vạn vật đều có nhân quả, thứ nhân quả này, không phải điều mà người bình thường như chúng ta có thể tự ý can thiệp.”

Tô Chính Quang: “...”

Tô Cẩm thấy vẻ mặt của Tô Chính Quang và Diêu Nguyệt đều trở nên mờ mịt.

Cô tiếp tục nói: “Tôi đưa ngài Tô đến bệnh viện, đây là nhân, có nhân thì ắt phải có quả.”

Diêu Nguyệt: “Vậy thì, rốt cuộc con muốn nói cái gì?”

Tô Cẩm: “Ngài Tô hẳn là phải trả cho tôi một ít thù lao để giải quyết nhân này.”

Diêu Nguyệt: “...”  Có thể biến việc xin tiền trở nên mới mẻ như vậy cũng không dễ gì.

Tô Chính Quang run rẩy mở ví tiền, sau đó lấy ra một chiếc thẻ ngân hàng từ bên trong: “Đây là hai mươi vạn, A Cẩm con cầm chừng này tiêu trước đi…”

Tô Cẩm nhìn ông một cái, không nhận tấm thẻ kia, chỉ lấy ra hai tờ tiền mặt từ trong ví tiền ông.

“Hai trăm là được.”

Đưa ông ấy đến bệnh viện một chuyến sao có thể lấy hai mươi vạn? Không được lấy thứ không nên lấy, nếu Tổ sư biết được, chẳng phải sẽ tức giận mà đội mồ sống dậy sao?

Tô Cẩm bỏ hai trăm tệ vào túi rồi bước lên xe.

Ôi, hôm nay cũng là một ngày nỗ lực vì Đạo quán Huyền Thanh.

Cô phải đi mua một cái lư hương cho Tổ sư, mua thêm bó hương nữa.

Tô Chính Quang và Diêu Nguyệt đứng tại chỗ trợn mắt há hốc mồm.

Tô Chính Quang: “...” Con gái ông ngốc thật, hai mươi vạn không cần lại chỉ lấy hai trăm?

Ông thở dài ngồi vào xe.

Sau đó không ngừng tự an ủi chính mình, đợi chút nữa để bác sĩ khám kỹ rồi nói sau, không chừng sẽ có kết quả chẩn bệnh tốt.

Tô Chính Quang dành cả đêm để liên hệ với bác sĩ, rồi nhờ người, nên ba người vừa tới bệnh viện đã đưa Tô Cẩm đến làm kiểm tra ngay lập tức.

Tô Chính Quang ở phía bên kia chờ kết quả.

Diêu Nguyệt sợ Tô Cẩm nghĩ nhiều, ở cạnh an ủi cô: “Ba con rất nhút nhát, có con ở cạnh ông ấy làm kiểm tra, ông ấy không dám chạy đâu.”

Tô Cẩm gật đầu cho có lệ.

Đôi mắt hạnh xinh đẹp lẳng lặng nhìn sang hướng cách đó không xa.

Ở tầng này mà cô lại thấy được một đám mây tím. Nhưng nó cũng thật kỳ quái, trông như đang đối đầu với tử khí vây quanh mình vậy.

Diêu Nguyệt thấy Tô Cẩm chỉ nhìn chằm chằm một hướng thì có chút lo lắng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play