Tô Chính Quang lau nước mắt, dè dặt hỏi: “A Cẩm, vị tiên sinh đã nhận nuôi con đâu rồi?”
Lần này tới đây, bọn họ đã chuẩn bị chu toàn mọi thứ.
Nếu vị tiên sinh kia lưu luyến A Cẩm, người ấy có thể cùng bọn họ trở về Tô gia, nếu người ấy không muốn theo bọn họ, chiếc thẻ đen mà ông đã chuẩn bị có thể sẽ có tác dụng.
Vị tiên sinh tốt bụng đó đã nuôi nấng A Cẩm nhiều năm như vậy, nói thế nào thì bọn họ đều phải cảm tạ thật tốt.
A Cẩm muốn chăm sóc người ấy thì cũng không có gì là sai.
Tô Cẩm: “Ông ấy đi rồi.”
Tô Chính Quang lúc này vẫn chưa hiểu: “Đi đâu thế? Khi nào ngài ấy trở về? Không thì chúng ta cùng đi tìm ngài ấy cũng được.”
Mí mắt Tô Cẩm giật giật, ngón tay nhỏ giơ lên chỉ về phía nóc nhà: “Nửa tháng trước ông ấy đi chầu trời rồi.”
Tô Chính Quang: “...”
Diêu Nguyệt: “...”
Vị tiên sinh đó đã giá hạc tây quy rồi?
Không khí bỗng trở nên vô cùng ngượng ngùng.
Dường như Tô Cẩm không để ý đến điều ấy, đi quanh nhà tranh một vòng. Cô đã sớm thu dọn hết đồ đạc, chỉ là đối với nơi đã ở nhiều năm như vậy, có chút ngậm ngùi tiếc nuối.
Ngoại trừ một túi đồ nhỏ, Tô Cẩm còn ôm thêm một cái bài vị.
Lúc Tô Chính Quang nhìn thấy, lời muốn nói đều nuốt xuống họng, cuối cùng ông chỉ nói mấy chữ: “Nén bi thương.”
Vẻ mặt Tô Cẩm khó hiểu nhìn sang Tô Chính Quang: “Đây là bài vị Tổ sư của tôi.”
Cô ôm bài vị Tổ sư theo về, ông chia buồn làm gì?
Tô Chính Quang: “...Tổ sư?” Ông còn tưởng đó là bài vị của vị tiên sinh đã nhận nuôi A Cẩm!
Sao lại xuất hiện thêm ngài Tổ sư này rồi?
Tô Cẩm: “Bài vị này là của Tổ sư Đạo quán Huyền Thanh! Bây giờ tôi xuống núi, nhà tranh lạnh lẽo cô đơn, sao có thể để Tổ sư một mình ở lại đây ngây ngốc được.”
Trên gương mặt nhỏ trắng nõn xinh đẹp tràn đầy vẻ nghiêm túc.
Tô Chính Quang nhìn Tô Cẩm, lại nhìn bài vị cô đang ôm trong lòng, thiếu chút nữa lại òa khóc.
Nhìn đi, con gái ông đẹp quá! Đầu óc thay đổi là được rồi.
Tô Chính Quang đứng khóc ở đó.
Vẻ mặt Diêu Nguyệt rối rắm.
Tô Cẩm lại đang suy tư. Lần này xuống núi, nhất định phải thờ cúng Tổ sư đàng hoàng. Là chủ của Đạo quán Huyền Thanh, cô phải tìm cách để quảng bá cho Huyền Thanh!
Gương mặt trắng nõn nhỏ nhắn nhăn lại, hành trình sau này của cô trọng trách thì nhiều mà đường thì lại xa!
Cô đúng là khó khăn quá đi!
Ba người đều mang trong mình tâm sự đi xuống núi.
…
Lúc hoàng hôn.
Tô Cẩm đi theo hai người Tô Chính Quang đến Tô gia.
Tô gia đã sớm chuẩn bị tiệc đón gió tẩy trần cho Tô Cẩm.
Chẳng qua, khi ba người vừa bước vào biệt thự, họ nhìn thấy một người đàn ông trung niên mặc tây trang ở sảnh đón khách.
Lúc này Tô Chính Quang còn chưa ổn định cảm xúc lại được.
Người nọ đã vội vàng chạy tới bắt tay với Tô Chính Quang: “Anh Tô! Lần hợp tác này…”
Lời còn chưa nói xong, Diêu Nguyệt ở bên cạnh cười lạnh một tiếng: “Từ tổng, hôm nay nhà tôi có chuyện quan trọng. Chuyện hợp tác hai người vẫn nên để sau này lên công ty gặp mặt bàn luận với nhau đi.”
Hốc mắt Tô Chính Quang đỏ hoe gật đầu: “Con gái thất lạc nhiều năm của tôi mới được tìm thấy, hôm nay sợ là không có thời gian nói về chuyện hợp tác rồi.”
Từ Thừa Phong ngây người, kinh ngạc nhìn cô gái nhỏ an tĩnh đứng cạnh hai người.
Ngay lập tức trên gương mặt lộ vẻ xấu hổ, sau khi xin lỗi một phen lại chúc mừng hết lần này đến lần khác.
Tô Chính Quang nửa mừng nửa sầu.
Đến khi Từ Thừa Phong sắp rời đi, Tô Chính Quang đột nhiên nắm lấy cổ tay ông ta, nhỏ giọng hỏi: “Đúng rồi, hai người con trai của ông, người nào đang làm việc ở bệnh viện nhỉ? Có thể giới thiệu cho tôi được không?”
Ông nhớ rõ, Từ Thừa Phong có một người con trai vô cùng tài giỏi.
Tuy còn trẻ nhưng có thành tựu không tồi trong lĩnh vực y học.
Nhắc tới con trai, Từ Thừa Phong có chút miễn cưỡng.
Đứa con trai lớn của ông ta là con do người vợ trước sinh, con trai nhỏ là con cùng người vợ hiện tại, đáng tiếc là tình cảm giữa hai đứa con trai và ông đều không được tốt lắm.
Nhưng mà không đợi Từ Thừa Phong lên tiếng, Tô Cẩm đã lặng lẽ nhắc nhở Tô Chính Quang.
“Ngài Tô, ngài nhớ lầm rồi, ông ấy chỉ có một người con trai.”
Tô Chính Quang: “...?” Con gái ông lại nói lung tung rồi, xem ra ông phải nhanh chóng sắp xếp bác sĩ tới khám bệnh cho cô.
Trong lúc đau lòng, ông thậm chí đã quên mất việc hỏi Tô Cẩm sao có thể nghe được ông nói chuyện.
Ông đã cố ý đè thấp giọng mình, dựa vào khoảng cách chừng này, hẳn là Tô Cẩm sẽ không thể nghe được bọn ông đang nói gì mới đúng.
Tô Chính Quang mang vẻ mặt xin lỗi nhìn sang Từ Thừa Phong.
Nhưng ngược lại, Diêu Nguyệt tò mò hỏi Tô Cẩm một câu: “A Cẩm, vì sao con lại nói Từ tổng chỉ có một người con trai?”
Nhìn cô mà nói, xem ra sau khi Tô Cẩm đi lạc thì chưa từng tới Thanh Thành bao giờ, không có lý gì cô lại nói như vậy. ( truyện trên app T Y T )
Tô Cẩm nghiêm túc trả lời: “Nhìn tướng mạo ông ấy là biết, bọng mắt ông ấy trông rất mỏng. Đời này chỉ có khả năng sinh được một đứa con trai.”
Lời vừa nói xong, Tô Cẩm cau mày suy tư mấy giây, sau đó lộ ra biểu cảm đã hiểu rồi.
Nếu Tô Chính Quang nhớ không lầm, đó chính là…
“Ngài Từ, ngài bị người vợ hiện tại lừa rồi!” Giọng nói của Tô Cẩm êm tai dễ nghe, lời thốt ra lại làm bọn họ sợ đến ngây người.
Từ Thừa Phong: “...”
Diêu Nguyệt không nhịn được, phụt một tiếng bật cười.
Tô Chính Quang cuống quýt xin lỗi, kéo Từ Thừa Phong đi ra ngoài: “Ngại quá, đứa con gái này của tôi…” Ông vừa nói vừa chỉ vào phần đầu mình: “Nơi này hình như có chút vấn đề, lát nữa tôi sẽ dẫn con bé đến bệnh viện khám.”
Sắc mặt Từ Thừa Phong liên tục thay đổi, gần như đã chuyển sang màu gan heo.
Tiễn Từ Thừa Phong đi, Tô Chính Quang đi vào phòng khách, cảm xúc trong lòng lẫn lộn.
Ông cân nhắc nên dùng lời lẽ uyển chuyển như thế nào để nói chuyện cùng Tô Cẩm, về sau trước mắt người ngoài không thể nói lung tung, lỡ như đắc tội với người khác thì sẽ không hay.
Nhưng ông sợ sẽ khiến Tô Cẩm kích động.
Vốn đầu óc cũng không được bình thường rồi, nếu bị kích thích quá mạnh…Lỡ như xảy ra chuyện gì, ông sẽ ân hận cả đời không phải sao?
Vẻ mặt Tô Chính Quang muốn nói lại thôi.
Tô Cẩm tốt bụng nhắc nhở Tô Chính Quang một câu: “Đừng hợp tác với ông ta, ông ta sẽ gây phiền toái lớn.”
Tô Chính Quang: “...”
Sau một lúc lâu.
Tô Chính Quang nhìn chằm chằm Tô Cẩm, cố lắm mới nói được một câu: “Ba là ba ruột của con, con không cần gọi ngài Tô này ngài Tô nọ!”
Tô Cẩm ồ một tiếng: “Được, ngài Tô.”
Cô còn tưởng rằng ngài Tô muốn mắng chửi người chứ!
Tô Chính Quang hít thở không thông, gương mặt tức giận đến đỏ bừng.
Diêu Nguyệt ở bên cạnh vội dỗ dành: “A Cẩm mới trở về, anh đừng gấp quá.”
Nói xong, bà lại nhìn về Tô Cẩm ở bên cạnh: “A Cẩm, để mẹ đưa con lên xem phòng trước nhé.”
“Cảm ơn Diêu Diêu.”
Diêu Nguyệt: “...”
Diêu Nguyệt hít sâu một hơi, tự nói với chính mình: “Bình tĩnh, phải thật bình tĩnh, làm mẹ kế không dễ dàng! Huống gì đầu óc đứa con gái này lại không bình thường.”
Tô Cẩm muốn gọi thế nào cũng được, chỉ cần Tô Cẩm vui vẻ là được. #tytnovel.com#
Phòng của Tô Cẩm là do đích thân Tô Chính Quang chuẩn bị, vừa mở cửa phòng, Diêu Nguyệt đã nhịn không được muốn che mắt mình lại.
Thẩm mĩ của Tô Chính Quang, bà thật sự không thấm nổi.
Không biết làm sao, Tô Chính Quang lại vui vẻ như một tên ngốc, chuẩn bị một căn phòng màu hồng nhạt.
Còn nói cái gì mà con gái đều có trái tim thiếu nữ, mấy thứ màu hồng mềm mại mới phù hợp.
Tô Cẩm đứng ở cửa sửng sốt mấy giây.
Diêu Nguyệt ngập ngừng giải thích: “A Cẩm tạm thời ở đây một đêm nhé, nếu không thích thì ngày mai đem đổi mấy cái này đi.”
Tô Cẩm xua tay: “Không sao, cũng chỉ là vật ngoài thân mà thôi.”
Tô Cẩm ôm bài vị Tổ sư đi vào, dạo quanh phòng một vòng, sau đó đặt bài vị xuống, bắt đầu nói chuyện cùng Tổ sư.
Theo góc nhìn của Diêu Nguyệt, Tô Cẩm như đang lẩm bẩm gì đó với bài vị.
Diêu Nguyệt bỗng cảm thấy cả người rét run không giải thích được, nhanh chóng chạy xuống lầu.