Túc Bảo ra sức kéo Tô Hà Vấn chạy thật nhanh. Mặt trời chói chang vẫn treo trên bầu trời trên đỉnh đầu, cây cối trong khu rừng nhỏ ở trường không hề thấp. Thậm chí có thể nói là vươn bóng râm che phủ cả bầu trời.
Tô Hà Vấn mới vừa bước vào khu rừng nhỏ thì thấy Tuyết Nhi cúi đầu đứng cách đó không xa, nó hơi khom lưng buông thõng hai tay xuống. Thấy thằng bé bước tới, nó từ từ ngẩng đầu lên nhìn thằng bé chằm chằm.
Tô Hà Vấn dựng cả lông tơ, cả người như sắp nứt ra. Túc Bảo quay đầu lại, hỏi:
- Anh, anh sợ đúng không ạ? Không thì anh về trước đi!
Tô Hà Vấn vốn định từ từ rút lui nhưng chợt dừng bước, ráng gồng mình nói:
- … Mắc cười, anh mà sợ?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT