Nghe Tô Nhất Trần nói, đôi mắt mấy anh em nhà họ Tô sáng rỡ. Trong mắt người nào người nấy hiện lên vẻ hung ác!
Tô Ý Thâm xoay cổ tay, bẻ khớp ngón tay kêu răng rắc!
Cậu năm Tô Doanh Nhĩ làm bên kiến trúc công trình, nước da khá đen, tính tình vốn dễ nóng nảy, thế là lập tức cười lạnh một tiếng… Không biết lấy từ đâu ra một cây thép luôn.
Cơ trưởng lịch sự nhã nhặn Tô Việt Phi nói với vẻ ôn hòa:
- Trong xã hội pháp trị, sao có thể đánh người một cách trắng trợn như vậy.
Cậu ba nghiêng đầu, chặn một cô y tá lại hỏi:.
- Xin chào, cho hỏi khoa của cô có bao tải không?
Cô y tá thoáng ngơ ngác rồi lắp bắp nói:
- Có, có, phòng thuốc của chúng tôi có bao bố, nhưng mà cũng có thùng xốp nữa…
Cô nghĩ là bọn họ muốn đựng đồ, nếu vậy thì thùng xốp sẽ thích hợp hơn là bao bố.
Tô Việt Phi mỉm cười:
- Cảm ơn, bao bố là được rồi.
Muốn đánh thì phải trùm bao bố mới dễ đánh.
Mấy anh em nhà họ Tô: “…”
*
Cuối hành lang của khu VIP, gió lạnh thổi vù vù ngoài cánh cửa. Lâm Phong gần như chết cóng, trong lòng không ngừng oán giận. Gã chờ suốt cả buổi tối rồi, bây giờ trời đã sáng mà người nhà họ Tô vẫn chưa ra!
Hơn nửa đêm ông Lâm không chịu nổi nữa, trước khi đi còn dặn gã phải chờ ở đây để tỏ lòng thành. Cái rét đầu xuân, ban đêm còn lạnh hơn cả đêm đông, Lâm Phong cảm thấy mình như sắp bị đông cứng, vừa mệt vừa đói và lạnh. Gã rất muốn trở về tắm nước nóng rồi ngủ một giấc say sưa. Một khi suy nghĩ ấy vừa nảy ra, Lâm Phong càng thấy không chịu nổi. Sau khi đợi thêm một tiếng, cuối cùng gã cũng quyết định về trước.
Ở bãi đậu xe dưới tầng hầm.
Lâm Phong vừa đi vừa nghe điện thoại:
- Nhớ canh chừng cho kỹ, mấy người chủ tịch Tô vừa ra là lập tức thông báo cho…
Còn chưa nói xong chữ “tôi”, Lâm Phong bỗng thấy trước mắt tối sầm. Gã bị người ta trùm bao bố!
Ngay sau đó là nắm đấm bụp bụp lần lượt giáng xuống khiến gã không khỏi kêu to:
- TỤI MÀY LÀM GÌ VẬY! TỤI MÀY LÀ AI!
Tám anh em nhà họ Tô đạp lên Lâm Phong, đánh cho hấp hối mới thôi!
Thật ra mấy chuyện như đánh người thế này không cần bọn họ phải ra tay, nếu là những chuyện khác thì bọn họ cũng khinh thường ra tay. Nhưng khi nghĩ tới vết thương trên người Túc Bảo, và cả khi bé dè dặt hỏi trở về có được ăn cơm hay không, có đánh bé hay không, thì…
Bỗng dưng bọn họ không thể kìm nén được cơn giận trong lòng!
Lâm Phong bị đánh tới nỗi liên tục gào rú thảm thiết, không còn sức để phản kháng mà chỉ có thể chịu đòn thôi.
- DỪNG TAY…
- Tụi mày biết tao là ai không? Tao là Lâm Phong, chủ tịch của tập đoàn Bảo Phong! Dám đắc tội với tao… Có tin là…
Tô Nhất Trần cười khẩy, cậu cả nới lỏng cà vạt giơ tay ra hiệu “dừng lại”. Mấy anh em nhà Tô lập tức dừng tay, Tô Doanh Nhĩ cầm cây thép trong tay híp mắt lại…
Lâm Phong thấy bọn họ dừng lại thì cho rằng bọn họ biết sợ. Nhưng vào lúc này, một cây thép đập mạnh vào cẳng chân gã!
- A ——!!
Trong bãi đỗ xe dưới tầng hầm vang vọng tiếng kêu thảm thiết của Lâm Phong…
*
Lâm Phong bị đánh nhập viện, phải nói còn chưa đi ra khỏi cửa bệnh viện là đã “được" khiêng trở vào. Trên người gã toàn là thương tích, điều khó chịu nhất là gã không biết ai ra tay!
Có điều tra cũng không ra được gì. Bọn họ không để lại chút manh mối nào cho gã, đánh gã một trận không chỉ đau mà còn tức tới nỗi sinh ra di chứng suýt hộc ba cân máu. Mục Thấm Tâm khóc sướt mướt canh trước giường Lâm Phong:
- Anh Phong, anh đỡ hơn chút nào chưa…
Nếu như Lâm Phong ngồi dậy được thì chắc chắn sẽ nhìn thấy vẻ qua loa trong mắt Mục Thấm Tâm. Cô ả vẫn còn mặc quần áo bệnh nhân, trông cứ như người vợ tốt đang lo lắng không thôi. Nhưng trong lòng ả lại rất bất an, mà trên hết là cảm giác mất cân bằng!
Sao đứa con hoang Túc Bảo đáng chết kia lại đột ngột trở thành thiên kim duy nhất của nhà họ Tô?!
Hôm qua khi bà Lâm nói cho ả biết, trong lòng ả như thắt lại và vô cùng hoảng loạn. Lần này ả sinh non đương nhiên không phải do Túc Bảo đẩy mà là tự ả ngã xuống. - chuyển ngữ bởi Tuyền của autumnnolove
Nhà họ Lâm rơi vào khủng hoảng kinh tế, không chỉ Lâm Phong sắp phá sản mà còn mượn của bọn vay nặng lãi không ít tiền. Mục Thấm Tâm không muốn buộc mình trên chiếc thuyền của nhà họ Lâm chỉ vì đứa trẻ trong bụng. Ả còn trẻ trung xinh đẹp nhường nào, hoàn toàn có thể tìm một người giàu có hơn Lâm Phong. Thế nhưng một khi có con sẽ khó kết hôn thêm lần nữa. Cho nên ả cần phải loại bỏ đứa con trong bụng mà không thể để mình phạm bất cứ sai lầm nào, vì vậy mới có cảnh Túc Bảo “đẩy người” kia.
Mục Thấm Tâm vốn cảm thấy Túc Bảo chỉ là một cây cỏ dại không có mẹ thương, người nhà họ Lâm cũng chưa từng đối xử tử tế với Túc Bảo, thậm chí khi say Lâm Phong còn từng nói với ả rằng Túc Bảo chính là nỗi sỉ nhục của gã, chỉ mong nó đừng sống trên đời này. Mượn tay Túc Bảo để loại bỏ đứa con trong bụng thì ả sẽ không gặp bất cứ nguy hiểm nào cả. Ai có mà dè, Túc Bảo lại là con cháu của nhà họ Tô!
Nhà họ Tô, một trong bốn gia tộc lớn trong lời đồn đấy!
Mục Thấm Tâm sợ hãi, sợ bị điều tra ra.
Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ!?
Ả cần phải tìm cách nào đó để ngăn Túc Bảo nói lời không hay về ả…
Bạn đang đọc truyện "Phúc Bảo Ba Tuổi Rưỡi Được Tám Người Cậu Nuông Chiều" được edit và đăng tải duy nhất tại ứng dụng TY T. Xuất hiện ở nơi khác đều không phải do nhóm Autumnnolove đăng, vui lòng hãy đọc bản edit chính chủ tại TY T. ( truyện đăng trên app TᎽT )
Trong phòng bệnh VIP.
Túc Bảo lại lần nữa mở to mắt, trong phòng bệnh im ắng và không có ai. Bé ảm đạm rũ mắt, nghĩ rằng mọi người đã đi hết rồi. Cục bột nhỏ cảm thấy vô cùng bất an, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy vẻ cô đơn…
Lúc này ngoài cửa vang lên tiếng kẽo kẹt khe khẽ, Tô Ý Thâm bước vào. Đôi mắt Túc Bảo hơi ngời sáng, một tia sáng lại được nhen nhóm.
Thì ra là ông Tô thấy trong phòng bệnh tập trung nhiều người sẽ ảnh hưởng không tốt tới bầu không khí nên mọi người đều đi ra phòng khách chợp mắt nghỉ ngơi hết rồi.
Tô Ý Thâm nhẹ giọng nói:
- Túc Bảo, đỡ hơn chút nào chưa con? Cậu út chuẩn bị bữa sáng cho con này, có muốn ăn một chút không?
Túc Bảo gật đầu.
Tô Ý Thâm lập tức gọi người mang bữa sáng vào, những người khác trong nhà họ Tô bị tiếng động đánh thức thế là cũng vào theo.
Ông Tô cẩn thận hỏi:
- Túc Bảo thích ăn món gì? Ở đây có sủi cảo tôm, dồi, xương sườn chưng, bánh bao nhân trứng sữa…
Tô Doanh Nhĩ nóng tính nói xen vào, cướp lời:
- Mì xào thịt bò! Mì xào thịt bò ngon lắm!
Ông Tô gõ gậy baton vào cẳng chân cậu Năm rồi quở mắng:
- Mì thịt bò mì thịt bò, Túc Bảo vừa mới tỉnh thì sao mà ăn mì thịt bò được!
Ông cụ cầm lấy dồi đưa qua:
- Túc Bảo à, ăn chút dồi trước không? Món này được hấp rất mềm, ăn ngon lắm.
Tô Việt Phi bưng tô cháo thịt nạc, mỉm cười hiền lành:
- Ăn miếng cháo trước cũng được.
Túc Bảo mím môi nhìn xung quanh, không biết vì sao sống mũi lại không nghe lời mà thấy cay xè và ngưa ngứa.
Muốn khóc quá đi.
Bé… hình như đã có người thân rồi sao?
Túc Bảo hít mũi, dè dặt gọi một tiếng:
- Ông ngoại… Con muốn ăn dồi…
Vành mắt ông Tô đỏ bừng, ông lập tức gật đầu:
- Ừm! Ừm, được rồi, dồi, ăn dồi!
Người nhà họ Tô như lại được nhìn thấy dáng vẻ lúc nhỏ của Tô Cẩm Ngọc thêm lần nữa. Ngọc Nhi của bọn họ vô tư vô lo, sẽ bĩu môi giận dỗi mấy người anh trai, trong khi cục bột nhỏ trước mắt chỉ kêu một tiếng ông ngoại, mà còn phải cẩn thận dè dặt. Sợ mình kêu không đúng làm người ta không thích.
Đứa bé mới ba tuổi rưỡi đã biết nhìn sắc mặt của người khác để sống thật cẩn thận. Người nhà họ Tô càng đau lòng hơn, thấy Túc Bảo ăn xong ngủ thiếp đi lúc này mới nhẹ tay nhẹ chân đi ra ngoài.
Túc Bảo nhắm mắt ngủ không được bao lâu thì bên tai lại xuất hiện giọng nói kia:
[ Ba Lô Nhỏ, Ba Lô Nhỏ…! ]
Túc Bảo mở mắt ra dòm ngó khắp nơi.
Không có ai…
Ban đầu bé tưởng là mình nằm mơ nên mới nghe thấy giọng nói này, nhưng khi bé vừa nhắm mắt giọng nói kia lại vang lên:
[ Túc Bảo, bé Túc Bảo, Ba Lô Nhỏ! ]
Tay bé Túc Bảo nắm chặt khăn trải giường, hơi căng thẳng nhìn sang nơi phát ra tiếng nói…