Sau khi người nhà họ Tô đón được Túc Bảo cũng không về thủ đô mà lập tức chạy tới bệnh viện gần nhất. Trong bệnh viện tốt nhất Nam Thành, trước giờ tầng VIP trên cùng luôn im ắng nhưng bây giờ lại rơi vào tình trạng đầy hỗn loạn. Không ai dám lớn tiếng nói chuyện, chỉ có tiếng máy móc tích tút tút và tiếng đi lại gấp gáp của các bác sĩ - hộ sĩ làm bầu không khí căng thẳng tột độ.

Ông Tô chống gậy không ngừng đi qua đi lại và hỏi: 

- Sao vẫn chưa ra!

Tô Nhất Trần nhìn thời gian, trầm giọng nói: 

- Ba, ba ngồi xuống trước đi.

Túc Bảo vừa đến bệnh viện là lập tức được đưa vào phòng cấp cứu, Tô Ý Thâm vào theo đến bây giờ vẫn còn chưa ra.

Trong phòng cấp cứu.

Tô Ý Thâm nhìn những vết xanh tím khắp người Túc Bảo, bàn tay run rẩy. Khi phải chịu cái rét lạnh nghiêm trọng thì sợ nhất là bị gãy xương, sau khi kiểm tra mới phát hiện Túc Bảo đã bị đánh một trận, cánh tay, cẳng chân thậm chí là xương sườn cũng đều nứt gãy… Trên cơ thể có vô số chỗ bị tổn thương do giá rét, thậm chí không thể không cắt bỏ nơi bị thương nghiêm trọng. Một đứa nhỏ mới ba bốn tuổi nhưng lại phải chịu đựng đau đớn như vậy…

Hốc mắt Tô Ý Thâm đỏ bừng, kề sát vào trước mặt Túc Bảo nhỏ giọng nói:

- Túc Bảo, cậu là cậu út đây. Có nghe thấy cậu út nói chuyện không? 

- Nếu như nghe được thì Túc Bảo nhất định phải cố lên, ráng cố gắng vượt qua… 

Túc Bảo đang nhắm nghiền mắt, điều đáng ngạc nhiên đó là bé cảm thấy thân thể của mình rất nhẹ, trên người là sự ấm áp, lần đầu tiên cảm thấy thoải mái như vậy. Xung quanh cực kỳ im ắng, chỉ có một âm thanh đang không ngừng nói bên tai bé:

- Túc Bảo… Bé Túc Bảo, ba lô nhỏ* à… 

(粟宝 - sù bǎo - Túc Bảo/ 书包 - shūbāo - cặp sách)

- Con có thấy ta không? Có nghe được không? 

Ai dị?

Túc Bảo rất cố gắng muốn mở to mắt nhưng lại không mở ra được. Bé sốt ruột định đáp lại giọng nói mình nghe thấy ấy vậy mà chẳng thể phát ra âm thanh.

*

Cuộc phẫu thuật diễn ra suốt 3 tiếng Túc Bảo mới qua cơn nguy kịch, bác sĩ cũng cảm thấy đây là kỳ tích!

Túc Bảo bị đẩy vào phòng bệnh, trên người cắm đầy ống dẫn.

Tô Ý Thâm lạnh mặt đưa bản báo cáo kiểm tra cho Tô Nhất Trần, sau khi người nhà họ Tô xem xong ai nấy đều cố đè nén cơn giận trong lòng. Ông cụ nhà họ Tô nghiến răng nói với vẻ tức giận: 

- Hay lắm! Một đứa trẻ ba tuổi rưỡi mà bọn họ cũng xuống tay được!

Tô Nhất Trần đã điều tra nhà họ Lâm xong từ kiếp nào rồi, lạnh giọng nói: 

- Sản phẩm của nhà họ Lâm bị điều tra và nghi ngờ có liên quan tới buôn lậu, đang rơi vào khủng hoảng nên gần đây họ vẫn luôn tìm kiếm quan hệ để nhờ nhà họ Tô chúng ta giúp họ.  

Ông Tô cười lạnh: 

- Ông đây không giết chết bọn họ thì bọn họ nên a di đà phật rồi, còn muốn chúng ta giúp à!

Ông cụ cực kỳ tức giận, ước gì có thể lập tức xé người nhà họ Lâm thành từng mảnh nhỏ.

Tô Nhất Trần nói: - Yên tâm, bọn họ sẽ xong đời nhanh thôi.

Ông Tô mím môi im lặng một lúc, cuối cùng mới hỏi: 

- Vậy Ngọc Nhi đâu… Ngọc Nhi sao rồi… 

Tô Nhất Trần im lặng, không nói gì nữa.

Thủ đô cách Nam Thành hai ngàn cây số. Vào bốn năm trước, Tô Cẩm Ngọc bệnh nặng mất trí nhớ không biết đi tới Nam Thành bằng cách nào mà lại được Lâm Phong nhặt được mang về nhà. Rồi sau đó khi Tô Cẩm Ngọc sinh con xong thì bệnh tình nguy kịch, suýt nữa không qua khỏi. Có lẽ là vì đứa nhỏ nên kỳ tích gắng gượng được thêm hai năm, sau khi bệnh chết chỉ để lại một mình Túc Bảo. ( truyện trên app T𝕪T )

Đứa em gái bảo bối bọn họ nâng trong lòng bàn tay cứ vậy mà chết ở nơi đất khách quê người, thậm chí còn chẳng có được một danh phận và không ai hay biết… #tytnovel.com#

Tô Nhất Trần không khỏi siết chặt nắm tay, càng giận dữ sắc mặt cũng càng lạnh lẽo. Ông Tô không dám hỏi lại, sợ mình không chịu nổi.

Tô Ý Thâm hỏi: -  Vì sao bọn họ lại đánh Túc Bảo? 

Tô Nhất Trần lạnh giọng nói: 

- Vợ của Lâm Phong là Mục Thấm Tâm ngã từ trên cầu thang xuống rồi sảy thai, Lâm Phong cho rằng là Túc Bảo đẩy Mục Thấm Tâm. 

Mọi người nhà họ Tô gia không khỏi nhíu mày. Đang nói chuyện thì người nhà họ Lâm lần theo tung tích mò tới.

Trợ lý của Tô Nhất Trần vội vàng đi vào nhỏ giọng nói: 

- Chủ tịch Tô, có người nhà họ Lâm tới nói là muốn gặp cháu gái của mình… 

Tô Nhất Trần cười lạnh một tiếng, lạnh lùng nói: 

- Đóng máy sưởi ở khu vực bên ngoài tầng này rồi mở cửa sổ ra để bọn họ chờ. 

*

Lâm Phong và ông Lâm, bà Lâm đã đứng đợi ngoài hành lang ở tầng trên cùng một lúc lâu. Tầng VIP này có kiểm soát quyền ra vào, bọn họ ở tít ngoài cùng nên không thể vào được. Sau khi trợ lý của Tô Nhất Trần bảo bọn họ chờ thì không thấy bóng dáng đâu nữa.

Bà Lâm oán giận: 

- Vì sao không cho chúng ta vào! Dù gì cũng là cháu gái của chúng ta mà, nào có chuyện lại để ông bà nội ruột và cha ruột đứng chờ ngoài cửa đâu chứ… 

Lâm Phong phiền lòng nói: - Từ từ đi! 

Gã không cẩn thận đánh Túc Bảo ra nông nỗi này, người nhà họ Tô tức giận cũng có thể hiểu được.

Rất nhanh người nhà họ Lâm đã cảm thấy không đúng, hành lang càng lúc càng lạnh, chỗ bọn họ chờ ở ngay bên cạnh cửa sổ, gió đang thổi vù vù vào trong lạnh tới nỗi bọn họ không khỏi co ro!

- Cái thời tiết quỷ quái gì thế này, là thứ mà con người chịu được hay sao? - Bà Lâm quen sống trong nhung lụa nên là người đầu tiên không chịu được.

- Lâm Phong, con mau tìm ai hỏi xem chuyện này là sao! - Ông Lâm cũng nhíu mày nói.

Nhà họ Tô tức giận, cố ý để bọn họ chờ một lát thì thôi đi, nhưng chờ từ nãy giờ lâu lắm rồi, tận nửa tiếng đấy. Trời lạnh như vậy ai mà chịu cho nổi chứ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play