Mộc Quy Phàm không ngủ được bao lâu thì thức dậy rồi, nhìn đồng hồ đã 5 giờ. Hình như anh toàn thức dậy vào giờ này, sau đó ra ngoài chạy một vòng đến khoảng 7 - 8 giờ trở về ăn sáng rồi đến chỗ quân đội.
Có đôi khi Túc Bảo ngủ đến hơn 8 giờ mới thức dậy, nhiều lúc anh cũng không có cách nào bầu bạn bên cạnh bé. Song, đây đã là thời gian nhiều nhất mà anh có thể tranh thủ được.
Lắm lúc Mộc Quy Phàm cũng muốn kêu Túc Bảo dậy, nhưng nghĩ lại… Thôi! Bé gái mà, yếu ớt một xíu cũng không sao. Bà cụ nói cũng có lý, ngủ đủ giấc thì mới lớn lên được.
Mộc Quy Phàm hôn trán Túc Bảo, nhóc con đang ngủ ngon lành, bị anh hôn một cái thì vô thức cong khóe môi, nở một nụ cười ngọt ngào.
Ánh mắt Mộc Quy Phàm đong đầy sự cưng chiều, chưa bao giờ trong lòng lại dịu dàng như lúc này. Anh về phòng thay đồ rồi đi ra ngoài, hoàn toàn không chú ý phía sau có dấu chân đi theo...
Trời chưa sáng hẳn, Mộc Quy Phàm chạy trên đường đi bộ lót nhựa ở quanh bán đảo. Gió từ mặt sông thổi qua mát rượi, tốc độ Mộc Quy Phàm chạy bộ rất nhanh nhưng lúc này anh lại có cảm giác như có người đang đi theo sau.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT