Bên ngoài trang viên náo nhiệt có hai bóng dáng lén lút thập thò, chính là Mục Thấm Tâm và Lâm Phong.

Hôm nay trang viên nhà họ Tô mở cửa tiếp khách, trang viên vô cùng náo nhiệt, tiếng nhạc du dương chậm rãi vang lên, ánh đèn chiếu sáng rực trên bãi cỏ lớn. Mọi người ăn uống linh đình, mỉm cười vui vẻ.

Mục Thấm Tâm nhìn sự náo nhiệt bên trong, ánh mắt chứa đầy vẻ ghen ghét. Không ai biết trong khoảng thời gian này ả thê thảm cỡ nào, gương mặt bị hủy, Lâm Phong ghét bỏ ả, còn thường hay đánh ả. Người nhà họ Lâm cũng sai ả làm việc như trâu ngựa, ả hầu hạ cả nhà bọn họ chẳng khác nào một con ở.

Ả thê thảm tới vậy, dựa vào đâu mà Túc Bảo được sung sướng chứ!?

Lâm Phong duỗi dài cổ, nhíu mày nói: 

- Chúng ta không có thiệp mời thì vào kiểu gì?

Mục Thấm Tâm giấu đi vẻ ghen ghét trong ánh mắt, dịu dàng nói: 

- Anh Phong! Chúng ta là cha mẹ của Túc Bảo mà, dựa vào đâu chúng ta không thể tham gia sinh nhật Túc Bảo chứ? Chỉ cần nói rõ thân phận với bảo vệ cửa thì chắc chắn sẽ vào được, nhưng mà… 

Ả nhìn bộ quần áo rẻ tiền trên người mình, trong lòng vô cùng hụt hẫng…

Trước kia ả cũng là phu nhân danh giá, bây giờ ả mặc toàn những thứ ất ơ gì đây?

Lâm Phong vội la lên: 

- Nhưng mà cái gì?

Mục Thấm Tâm nói: - Chúng ta đi mua lễ phục trước đã! Làm sui với nhà họ Tô cũng đâu thể ăn mặc rẻ tiền quá được!

Lâm Phong bực bội: - Bây giờ lấy đâu ra tiền mua quần áo!

Mục Thấm Tâm chớp mắt, nói với vẻ vừa “đơn thuần” vừa vô tội: 

- Em biết một chỗ có thể bán máu đó!

“...”

Bạn đang đọc bản dịch “Phúc bảo ba tuổi rưỡi được tám người cậu cưng chiều" được thực hiện bởi nhóm Autumnnolove, chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng [t-y-t]. Vui lòng không copy và thu phí trên bản dịch của nhóm, bạn có thể tự dịch lại nếu thích. 

Trong trang viên

Túc Bảo mặc một chiếc đầm xinh đẹp, trong lòng ôm một chú thỏ bông hơi cũ được Tô Nhất Trần dẫn xuống lầu. Phía sau bé có Tô Ý Thâm, Tô Lạc và Tô Việt Phi đi theo. Không ai nhìn thấy phía sau những người này còn có một linh hồn.

Quý Thường dựa vào trên lan can cầu thang, cong môi nhìn Túc Bảo: 

- Ồ… Cũng may, coi như là đến kịp.- 

Lúc này ánh đèn tắt hết rồi tập trung vào người Túc Bảo, Quý Thường nhướng mày giơ tay búng tay một cái. Vầng sáng của ánh đèn như mạ thêm một lớp tiên khí, trên chiếc đầm màu hồng tím của Túc Bảo tỏa sáng lung linh lấp lánh giống y hệt sao trời vừa đẹp đẽ vừa sáng lạn! ( truyện đăng trên app TᎽT )

Ngoài ra, trên người bé trông chẳng khác nào được bao phủ bởi ánh sáng thần thánh khiến cục bột nhỏ trông như bé tinh linh ở thế gian.

Trên mặt mọi người đều là vẻ cảm thán và kinh ngạc, chiếc đầm thật xinh đẹp, bé gái cũng thật xinh đẹp!

Cả đám đang âm thầm đánh giá Túc Bảo. Đây là thiên kim nhỏ của nhà họ Tô à…

Chậc, quả nhiên được cưng chiều, ngay cả chủ tịch mặt lạnh là Tô Nhất Trần cũng chịu cúi đầu nắm bé, thiếu điều xách váy cho bé mà thôi. Trong hoàn cảnh này vẫn còn ôm một con thỏ cũ mèm, nghe nói con thỏ kia là mẹ bé để lại cho bé… bọn họ cảm thấy Túc Bảo thật biết làm bộ.

Sau khi xem đoạn video kia của Mục Thấm Tâm, phản ứng đầu tiên khi mọi người gặp Túc Bảo hiển nhiên là “kiêu căng", “toan tính”, “bên ngoài ngây thơ bên trong tâm cơ”, sợ con mình qua lại với con bé sẽ bị thiệt thòi nên đều dặn con mình đừng chơi với đều Túc Bảo. - chuyển ngữ bởi Tuyền của autumnnolove

Đương nhiên, có người kiêng kị cũng sẽ có người lấy lòng, có vài quý phu nhân không giống như bình thường, ra sức đẩy con mình đi chơi với Túc Bảo. Hàm Hàm đứng trên lầu hai, nhìn Túc Bảo được mọi người vây quanh, nó bĩu môi…

Nó chỉ vào chiếc váy của Túc Bảo rồi quay đầu nói: 

- Mẹ ơi, con cũng muốn có chiếc váy kia!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play