Lý Quế Phương nhìn con gái với vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, giọng bà ấy tràn ngập thất vọng.
"Con không tránh!"
Lục Như Hoa hồng cả mắt nói: "Con phải ở bên Tô Vũ." "Con, con muốn làm mẹ tức chết đấy hả?”
Dưới cơn phẫn nộ, Lý Quế Phương đi thẳng về phòng mình rồi đóng sầm cửa lại.
Thấy thế, Lục Như Hoa cười gượng nói với Tô Vũ: "Chồng, mấy lời mẹ em nói, anh đừng để trong lòng."
"Không sao, hai hôm nay anh quen rồi."
Tô Vũ lắc đầu, dừng một lát anh chợt nói: 'Như Hoa, ngày mai anh đi cùng em đến nhà họ Chúc nhé? Anh có thể giúp em lấy được dự án trường âm nhạc quốc tế kia."
Anh đã cứu mạng Chúc Lăng Thiên, chắc hẳn Chúc Văn Trúc sẽ nể mặt anh.
"Không cần đâu, ông xã, hôm nay anh vừa tìm được việc, ngày mai ngày mốt chắc chắn sẽ rất bận, em tự đi đến Long Hồ Tam Thiên Đình cũng được. Anh yên tâm đi, vợ anh siêu lắm đó."
Lục Như Hoa tức chối khéo ý tốt của Tô Vũ.
"Vậy được."
Sau khi Lục Như Hoa ngủ, Tô Vũ bất ngờ nhận được một cuộc gọi.
"Ai vậy?" Tô Vũ nói.
"Tổng giám đốc Tô, là tôi, tiểu Trần đây, cậu mau tới Long Hồ Tam Thiên Đình một chuyến đi, cô Văn Trúc bị thương rồi."
Trong điện thoại truyền ra giọng nói khẩn trương và lo lắng của Trần Bách Phú.
"Chúc Văn Trúc bị thương ư?”
Tô Vũ ngạc nhiên, sau đó anh nói: "Được, tôi biết rồi, bây giờ tôi qua." Một lát sau.
Tô Vũ đã đi tới Long Hồ Tam Thiên Đình.
"Tô thần y, cuối cùng ngài đã tới rồi." Ở trong sân, Chúc Lăng Thiên nhìn thấy Tô Vũ tới, ông ta không khỏi thở phào một hơi.
"Cô Chúc Văn Trúc bị sao vậy?"
Tô Vũ vừa đi vừa hỏi.
"Văn Trúc bị kẻ xấu ám sát. Rất may là tôi ra tay kịp thời, Văn Trúc mới giữ được một mạng. Nhưng con bé..."
Trong lúc nói chuyện, Chúc Lăng Thiên cũng dẫn Tô Vũ tới trước mặt Chúc Văn Trúc đang hấp hối.
"Hửm? Cổ độc của tỉnh Ninh Châu?"
Thấy lòng bàn tay Chúc Văn Trúc đổ mồ hôi, đôi môi tím tái, Tô Vũ đặt tay lên mi tâm của đối phương.
Xì xì. Làn sương màu đen bốc ra từ trên người Chúc Văn Trúc. Một lát sau.
Tô Vũ thu tay về rồi nói: "Tôi đã đuổi cổ độc đi rồi, cô Chúc Văn Trúc sẽ tỉnh lại nhanh thôi."
Anh vừa dứt lời.
Soạt.
Chúc Văn Trúc đang hôn mê không tỉnh chợt mở mắt ra: "Tô thần y à?" Sau khi nhìn thấy Tô Vũ ở bên cạnh, Chúc Văn Trúc hiểu ra luôn, Tô thần y đã cứu mình.
"Tô thần y, cảm ơn cậu đã chữa khỏi cho Văn Trúc. Cậu có yêu cầu gì xin cứ việc nói, nhà họ Chúc chúng tôi sẽ thỏa mãn cậu."
Thấy sắc mặt Chúc Văn Trúc dần chuyển biến tốt lên, Chúc Lăng Thiên chân thành nói với Tô Vũ.
Đồng thời ánh mắt ông ta nhìn Tô Vũ càng thêm kính nể.
Cổ độc của tỉnh Ninh Châu nổi tiếng là loại độc khó giải quyết ở Cửu Châu. Nhưng Tô Vũ lại...
"Đúng vậy, Tô thần y, nhà họ Chúc chúng tôi có rất nhiều công ty ở Giang Nam, hay là tôi bảo ông nội tặng anh một cái nữa nhé?"
Chúc Văn Trúc cũng mỉm cười nhìn Tô Vũ.
"Tặng công ty thì thôi, nhưng đúng là tôi có một việc muốn làm phiền cô Chúc Văn Trúc."
Tô Vũ chuyển sang chuyện khác: "Tôi hy vọng nhà họ Chúc có thể hợp tác với một người phụ nữ tên là Lục Như Hoa ở dự án trường âm nhạc quốc tế."
Tuy nói Lục Như Hoa không chịu để Tô Vũ giúp, nhưng Tô Vũ biết, nếu mình không nhắc chuyện này với Chúc Văn Trúc.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT