"Ngày mai ư? Ha, Tô Vũ, anh lại bắt đầu nằm mơ giữa ban ngày đấy à? Anh hỏi chị họ Văn Đồng xem, chị ấy có dám nói câu này không, anh lại hỏi anh rể Tử Lăng nữa xem. Anh chẳng có tài cán gì, suốt ngày chỉ biết nói hươu nói vượn, cũng chỉ có Lục Như Hoa tin anh thôi, anh xem nhà họ Lục có ai còn để ý đến anh không?”

Lục Tuyên Nghi làm ra vẻ coi thường, mà cô ta vừa dút lời, điện thoại trung túi cô ta reo lên: "Ừ? Anh nói thật à? Được, tôi biết rồi, tôi tới ngay."

Sau khi cúp điện thoại.

Lục Tuyên Nghi vội vàng nói với bà Lục: "Bà nội, nhà Khương Tử Kỳ xảy ra chuyện, cháu phải đi một chuyến."

"Nhà họ bị sao vậy?"

Bà Lục thuận miệng hỏi. Bà ta biết Khương Tử Kỳ, cô ta là bạn cùng bàn hồi cấp hai với Lục Tuyên Nghĩ.

"Nhà Khương Tử Kỳ bị cháy."

Lục Tuyên Nghi nói xong, cô ta bỏ đi luôn.

Buổi tối về đến nhà.

Sau khi Lý Quế Phương biết Lưu Văn Đồng lấy một cao phú soái, bà ấy lập tức nhìn sang Lục Như Hoa với vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Như Hoa, con nhìn chị họ con đi."

"Con bé không xinh bằng con, tuổi tác không trẻ như con, dáng người cũng không bằng con."

"Kết quả thì sao?"

"Con bé lấy một người có công ty, con thì hay rồi, cái gì cũng mạnh hơn chị họ con, con lại đi lấy một tên nhà quê?”

Càng nói, Lý Quế Phương càng tức, cuối cùng bà ấy ảo não trừng mắt nhìn Tô Vũ: "Nhìn cái gì mà nhìn! Cậu cút ra khỏi nhà tôi ngay! Bây giờ con gái tôi không còn tàn tật nữa, một tên nghèo sống trên núi như cậu không xứng với nó, cậu biết chưa?"

"Mẹ! Mẹ làm gì vậy?"

Thấy Lý Quế Phương mắng Tô Vũ, Lục Như Hoa bất mãn nói: "Tô Vũ là người chữa khỏi chân cho con, sao mẹ có thể lấy oán trả ơn, đuổi anh ấy đi chứ?"

"Có cái rắm ấy! Chân con rõ ràng là bác sĩ Đổng chữa khỏi! Liên quan gì đến Tô Vũ, Tô Vũ mà có bản lĩnh thật, sao cậu ta không đi chữa chân cho cô ba con?"

Lý Quế Phương lạnh lùng phản bác. "Mẹ, mẹ..."

Thấy Lý Quế Tình vô lý như thế, Lục Như Hoa tức đến nỗi không muốn nói nữa.

"Con gái, mẹ cũng vì tốt cho con." Thấy Lục Như Hoa không nói câu nào, Lý Quế Phương lại thấm thía nói: "Con trẻ trung xinh đẹp, không kém gì Lưu Văn Đồng kia, con bé có thể lấy được cao phú soái, vậy chắc chắn con cũng có thể. Nghe lời mẹ, ngày mai đi ly hôn với Tô Vũ đi."

"Con! không! ly! hôn!"

Lục Như Hoa đỏ mắt nói: "Mẹ, tại sao mẹ cứ phải so sánh con với chị họ Văn Đồng?"

"Chị họ lấy Chu Tử Lăng, chị ấy có thể sống cuộc sống rực rỡ. Con lấy Tô Vũ, con cũng có thể sống cuộc sống bình phàm."

"Chẳng lẽ lấy chồng cứ phải lấy cao phú soái mới được sao?”

"Như Hoa, con còn trẻ, con không hiểu." Lý Quế Phương thở dài: "Nếu con vẫn còn tàn tật, thì mẹ sẽ không bảo con ly hôn với Tô Vũ, nhưng bây giờ khác rồi. Con đã trở nên ưu tú, con xứng đáng có được người tốt hơn."

"Chẳng lẽ Tô Vũ không tốt sao?"

Lục Như Hoa hỏi ngược lại.

"Cậu ta tốt cái rắm, đến công việc...' Nói đến công việc, Lý Quế Phương lại hung hăng nhìn Tô Vũ: "Tô Vũ, trước đó tôi bảo cậu đi tìm việc làm, cậu tìm được chưa?"

"Con tìm được rồi."

Tô Vũ gật đầu.

"Cậu tìm được việc rồi thì cậu cũng không xứng với con gái tôi. Con gái tôi xinh đẹp như này, ít nhất con bé cũng phải lấy một người giàu có."

Lý Quế Phương cũng không thèm hỏi Tô Vũ đã tìm được công việc gì, bà ta vô tình nói: "Tôi cho cậu ba ngày, rời khỏi con gái tôi. Nếu không, hừ, đừng trách tôi không khách sáo."

"Mẹ, con không thể rời xa Như Hoa."

Thấy Lý Quế Phương thẹn quá hóa giận, Tô Vũ bất đắc dĩ cười khổ.

Cửa dương tuyệt mạch của anh phát tác, một khi rời khỏi Lục Như Hoa, anh sẽ chết.

"Cậu! Cậu là cái đồ không biết xấu hổ, cậu đừng có mà gọi tôi là mẹ, cậu..." Lý Quế Phương giơ tay lên định tát Tô Vũ, nhưng Lục Như Hoa đã tiến lên chắn trước người Tô Vũ: "Mẹ, Tô Vũ là người đàn ông của con, mẹ muốn tát thì tát con đây này, con sẽ không để mẹ đánh người đàn ông của con!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play