Edit: An Tĩnh


Bùi Thức Nguyệt nghe tin nhắn Lương Vọng Thư gửi, cô ngồi bất động bên mép giường nghĩ đến giấc mơ dở dang vừa nãy, sau đó lại giơ tay sờ lên trán.

Dấu vết để lại ban đầu đã không còn tồn tại.

Cô nhắm mắt, không tự chủ được bắt đầu hồi tưởng lại tất cả những chuyện đã xảy ra sau khi cửa bị mở ra. Sự hỗn loạn và nỗi đau đớn chớp mắt len lỏi vào trong trí nhớ.

Bùi Thức Nguyệt nhớ lúc cửa mở ra, cô và Lương Vọng Thư vẫn còn ngồi dưới sàn. Cô thì không biết là chuyện gì, còn Lương Vọng Thư lại như không phản ứng kịp vì đang bị bệnh.

Cánh cửa bị mở ra hoàn toàn.

Một bóng dáng cao lớn tiến một bước vào trong nhà, nhưng khi thấy rõ không gian phòng khách thì bóng dáng ấy đã dừng lại, gió thổi qua hành lang lùa mùi rượu nồng trên người đối phương vào trong nhà.

Lương Vọng Thư lập tức đứng lên: “Ông tới đây làm gì?”

Vừa dứt lời lại có một giọng nữ phát ra từ sau lưng người đàn ông trách móc anh: “Vọng Thư! Sao còn lại nói năng với ba như thế!”

Giọng nói đi kèm với bóng dáng cùng xuất hiện trong tầm nhìn của Bùi Thức Nguyệt.

Không thể nghi ngờ, đây là mẹ của Lương Vọng Thư, họ có một đôi mắt tuyệt đẹp hệt như nhau.

Chỉ là không đợi Bùi Thức Nguyệt kịp mở miệng chào hỏi họ thì người đàn ông khi nãy vẫn còn đứng ở khu vực huyền quan đột nhiên bước nhanh đến, trong khoảnh khắc mà tất cả mọi người đều không kịp phản ứng, ông ta giơ tay giáng cho Lương Vọng Thư một cái tát, quán tính khiến cơ thể anh hơi chao đảo.

“Chú làm gì vậy!” Bùi Thức Nguyệt chợt lao từ dưới sàn đến, dùng cả thân mình chặn trước người Lương Vọng Thư.

Lương Viễn Tùng có hơi men trong người nên suy nghĩ vốn đã đông cứng, thấy Bùi Thức Nguyệt che chở Lương Vọng Thư như vậy thì lại nổi cơn giận dữ, chỉ thẳng vào mặt Lương Vọng Thư mắng: “Tao còn bảo sao lần này thi cuối kỳ mày lại tụt dốc nhiều như thế! Còn nhỏ tuổi mà cái tốt không học theo, lại học người ta yêu sớm! Mày có biết xấu hổ không!”

Lương Vọng Thư mím chặt môi, cơn sốt cao khiến anh không có sức lực để cãi vã. Anh nắm lấy cánh tay Bùi Thức Nguyệt muốn kéo cô đi ra ngoài: “Tôi đưa cậu về trước.”

“Mày đứng lại đó! Tao đang nói chuyện với mày mà mày không nghe thấy à?”

Lương Viễn Tùng kéo cà vạt một cái, men rượu khiến hành động của ông ta trở nên kích động và thô bạo hơn. Ông ta đi về phía trước một bước định động tay động chân nhưng đã bị Tống Lệ Viên đứng bên cạnh kéo lại: “Được rồi được rồi, anh để con nói một câu đã. Vọng Thư, giải thích đàng hoàng với ba con đi, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra.”

“Con không có gì để nói hết, ông ấy nói phải là phải, nói không phải thì không phải.” Nói đoạn, Lương Vọng Thư ho khan vài cái, sau đó kéo Bùi Thức Nguyệt tiếp tục đi ra ngoài.

“Mày đứng lại cho tao!” Lương Viễn Tùng nổi cơn thịnh nộ, đẩy Tống Lệ Viên ra và đi về phía trước, đè vai anh lại: “Cánh mày cứng rồi —”

Lương Vọng Thư không thể nhịn được nữa, quay người dùng sức hất mạnh tay ông ta ra, siết chặt quả đấm hét lên: “Vâng, con mẹ nó, đúng là cánh tôi cứng rồi đấy, ông có bản lĩnh thì hôm nay đánh chết tôi luôn đi!”

“Mày —!” Lương Viễn Tùng giơ cao cánh tay lên, thấy bàn tay đối phương sắp đáp vào mặt anh, Bùi Thức Nguyệt bỗng dưng lách cơ thể chặn trước người Lương Vọng Thư.

Quán tính quá mạnh khiến cả người cô bị hất sang bên cạnh, trán đập mạnh vào góc của bàn trà.

“Bùi Thức Nguyệt!” Nhịp tim Lương Vọng Thư trùng xuống một cách nặng nề. Anh lập tức đẩy Lương Viễn Tùng ra, ngồi xổm xuống đỡ cô dậy: “Cậu sao rồi?”

“Không sao…” Bùi Thức Nguyệt đỡ trán, từ từ có máu nhỏ giọt chảy ra từ kẽ ngón tay cô.

Lương Vọng Thư cắn răng, lấy một miếng băng gạc từ hộp y tế ra đắp lên chỗ đau trên trán cô rồi cụp mắt hỏi cô: “Có thể tự đè vết thương không?”

Bùi Thức Nguyệt gật đầu một cái, sau đó giơ tay giữ miếng băng gạc.

Lương Vọng Thư nửa ngồi bế cô lên, lúc đứng hẳn dậy đầu anh hơi choáng váng nên anh phải đứng tại chỗ chờ mấy giây. Anh nghiêng người né tránh Tống Lệ Viên đang tiến đến để kiểm tra, không nói một lời đi thẳng ra ngoài.

“Vọng Thư!”

Tống Lệ Viên đuổi theo.

Lương Vọng Thư không thèm quay đầu, đi thẳng vào thang máy. Bùi Thức Nguyệt nhìn góc nghiêng nghiêm nghị của anh, nhỏ giọng bảo: “Em không sao, anh thả em xuống đi, em tự đi được.”

Anh không trả lời, cũng không hành động gì.

“Lương Vọng Thư…” Bùi Thức Nguyệt lại đụng cánh tay anh một cái: “Anh bế em thế này làm em hơi choáng.”

Lương Vọng Thư cụp mắt nhìn cô, một vệt máu chảy xuôi từ trán cô xuống bên má, hệt như một đường phân cách nhỏ sáng rực.

Anh mím môi, từ từ để cô đứng xuống.

Khi chân chạm đất, Bùi Thức Nguyệt mới thật sự cảm thấy hơi choáng váng, cô bình tĩnh dựa vào vách thang máy, ngước mắt nhìn mặt anh: “Anh có ổn không?”

“Không sao.” Lương Vọng Thư lại siết chặt quả đấm vừa mới thả lỏng: “Thật sự xin lỗi.”

“Có liên quan gì đến anh đâu, là —” Bùi Thức Nguyệt còn muốn nói thêm gì đó nhưng thang máy đã xuống tới tầng một. Lương Vọng Thư đi ra trước và giữ cửa thang máy chờ cô đi ra, sau đó anh đột nhiên ngồi xổm xuống trước mặt cô.

“Anh làm gì thế?” Bùi Thức Nguyệt chẳng hiểu gì hỏi.

Anh cúi đầu, xương sau gáy nhô ra: “Lên đi, tôi cõng em.”

“Không cần đâu.” Bùi Thức Nguyệt từ chối đôi câu, thấy anh thực lòng kiên trì nên cô đành chậm rãi nằm lên lưng anh, nhiệt độ cơ thể anh lan tỏa lên người cô một cách rõ ràng hơn.

Rời khỏi tòa nhà, gió lạnh mùa đông khiến Bùi Thức Nguyệt cảm thấy cơn đau nhức ở đầu rõ ràng hơn, tinh thần cũng trở nên mê man dần từng chút.

Vì nguyên nhân góc độ mà bàn tay của Lương Viễn Tùng đã gần như giáng thẳng vào đầu cô, cộng thêm vết thương trên trán đang chảy máu không ngừng nên trên đường đến bệnh viện, cô dần mất khống chế cảm thấy buồn ngủ.

Chỉ là mỗi lần vừa định nhắm mắt thì lại nghe thấy Lương Vọng Thư gọi tên cô bên tai, một tiếng lại một tiếng, cô mơ màng nhìn anh tựa như đang hỏi anh gọi cô làm gì.

“Đừng ngủ.” Lương Vọng Thư nhìn cô rất gần: “Sắp đến bệnh viện rồi, em cố gắng kiên trì thêm một lúc nữa.”

Khoảng cách gần quá.

Bùi Thức Nguyệt hơi hoảng hốt, giơ tay chạm lên nửa bên mặt hơi sưng của anh: “Anh có đau không ạ?”

“Không đau.”

“Lừa người.” Bùi Thức Nguyệt nhíu mày, cơn đau khiến cô mất đi năng lực suy nghĩ, chỉ nói những lời xuất phát từ nội tâm: “Đầu em đau quá đi mất. Lương Vọng Thư, đó là ba ruột của anh sao? Sao ông ấy lại ra tay tàn nhẫn như vậy…”

Lương Vọng Thư không nói gì, cầm khăn ướt lau lau vết máu trên tay cô.

May mắn là bệnh viện không quá xa, Bùi Thức Nguyệt được Lương Vọng Thư cõng chạy tới chạy lui mấy lần liền.

Cuối cùng lúc đang ngồi ở phòng trị liệu để băng bó vết thương, cô đụng đụng tay Lương Vọng Thư hỏi: “Anh có muốn xử lý vết thương trên mặt luôn không?”

“Tôi không sao, chờ em khám xong là được rồi.” Lương Vọng Thư đảo tay nắm lấy tay cô: “Có lạnh không?”

Bùi Thức Nguyệt lắc đầu, cảm nhận được nhiệt độ từ lòng bàn tay anh khiến trái tim cô đột nhiên đập loạn nhịp, chợt thay đổi suy nghĩ, lại nghĩ đến gì đó: “Bác sĩ, ở đây có nhiệt kế không, hình như bạn cháu vẫn còn đang bị sốt.”

“Ở đây có.” Một bác sĩ trực ban khác lấy nhiệt kế trên bàn, khử trùng sạch sẽ rồi đưa cho Lương Vọng Thư. Sau đó đối phương nhìn sơ qua vết thương của hai người, không kìm được tò mò hỏi: “Hai người làm gì mà thành ra thế này?”

“Đều là bất cẩn bị thương ạ.” Bùi Thức Nguyệt nói: “Anh ấy thích làm việc nghĩa, kết quả là vô tình bị thương, cháu ở bên cạnh đứng không vững, thế là cũng bị thương luôn.”

“Vậy à.” Đối phương cười cười, không hỏi thêm.

Sau khi xử lý vết thương xong, bác sĩ cởi bao tay y tế ra và khử trùng lại tay, sau đó vừa gõ bàn phím vừa dặn dò: “Vết thương không sâu, tôi đã xem qua tấm phim rồi, cũng không có vấn đề gì, chỉ chấn động não nhẹ, mấy ngày tới tốt nhất nên nằm yên trên giường nghỉ ngơi dưỡng sức, hạn chế đi lại nhiều.”

“Vâng, cảm ơn bác sĩ.” Bùi Thức Nguyệt nhìn về phía Lương Vọng Thư, vết thương trên mặt anh đã được xử lý qua, nơi bị trầy da bên khóe miệng cũng đã được thoa thuốc, trông chật vật vô cùng.

“Sao thế?” Chú ý đến ánh nhìn của cô, Lương Vọng Thư ngước mắt nhìn lại.

“Không có gì, bây giờ mình về nha anh?” Nói đoạn, Bùi Thức Nguyệt sờ sờ túi: “Hình như điện thoại em rơi ở nhà anh rồi.”

“Thế đi thôi.”

Con đường về nhà dường như trở nên ngắn ngủi hơn, Bùi Thức Nguyệt còn chưa tìm được thời điểm thích hợp để mở lời thì xe taxi đã dừng lại trước cổng tiểu khu.

Cô đi bên cạnh Lương Vọng Thư, muốn nói lại thôi.

Nghĩ bằng đầu ngón chân cũng có thể nghĩ ra được vết thương trên mặt Lương Vọng Thư cũng là do Lương Viễn Tùng đánh mà ra, chỉ là Bùi Thức Nguyệt không ngờ Lương Viễn Tùng ở sau lưng mọi người lại là người như vậy.

Mọi người trong trường đều bảo hiệu trưởng rất hòa nhã, dễ thân thiết, cô cũng đã từng gặp mặt đối phương, lúc ấy là ở căn tin, ông ta còn quan tâm đến các bạn nữ vì họ ăn quá ít.

Hiệu trưởng và ba của Lương Vọng Thư, tại sao hai thân phận lại có sự chênh lệch lớn đến thế.

“Đang nghĩ gì vậy?” Lương Vọng Thư đột nhiên hỏi cô.

Bùi Thức Nguyệt nghĩ ngợi giây lát, nói: “Em nghe bạn học nói lúc trước có bạn nữ gửi thư tình cho anh, anh nói lại chuyện này với thầy hiệu trưởng, thật ra sự thật không phải như vậy đúng không?”

Lương Vọng Thư không nghĩ cô sẽ hỏi chuyện này, im lặng vài giây mới “ừ” một tiếng, nói: “Lương Viễn Tùng lục balo của tôi.”

Cô bạn ấy đã nhét thư tình vào balo của anh trong giờ học và Lương Vọng Thư không hề hay biết chuyện này, cũng vì thế mà chưa kịp xử lý lá thư tình ấy.

Bởi Lương Viễn Tùng xử lý chuyện này bất hợp lý nên Lương Vọng Thư đã ra ngoài ở, chuyển từ nhà đến căn hộ này – tài sản mà ông bà nội đã tiêu tốn hết số tiền tích góp và để lại cho anh.

Nhưng việc này cũng chẳng thấm vào đâu, Lương Viễn Tùng kiên quyết đổi khóa cửa của anh, thay đổi mật khẩu vào nhà, hơn nữa còn không cho phép anh thay đổi mật khẩu khác.

Cuối cùng dưới sự chống đối quả quyết của Lương Vọng Thư, ông ta mới chịu từ bỏ quyết định lắp đặt thiết bị giám sát trong nhà.

“Tại sao chứ?” Bùi Thức Nguyệt không hiểu nổi.

“Vì tôi là con trai của Lương Viễn Tùng và Tống Lệ Viên.” Lương Vọng Thư nói: “Lúc còn rất nhỏ, đã nhiều người nói với tôi rằng ba mẹ tôi rất vĩ đại, họ là những nhà giáo dục chân chính.”

Năm ấy, Lương Vọng Thư đã được gửi đến sống cùng ông bà nội khi chưa chào đời được bao lâu và trở thành một đứa trẻ bị ba mẹ bỏ rơi điển hình, trong khi đó với tư cách là người làm ba làm mẹ thì Lương Viễn Tùng và Tống Lệ Viên lại tiếp tục cống hiến hết mình cho sự phát triển giáo dục ở vùng núi.

Hơn 20 năm sau, họ đã xây dựng và thành lập rất nhiều trường tiểu học, trung học cơ sở và trung học phổ thông ở miền núi, gửi vô số các học sinh đến những trường cao đẳng và đại học khắp cả nước, thực sự khiến cho học sinh của mình có mặt ở khắp thiên hạ.

Họ quả thật vô cùng vĩ đại.

Nhiều năm cống hiến đầy tâm huyết đã mang đến cho hai người họ vô số danh tiếng tốt, đồng thời bệnh tật cũng như hình với bóng. Năm Lương Vọng Thư vào cấp hai, Lương Viễn Tùng được điều đi nhậm chức hiệu trưởng trường trung học số 8, còn Tống Lệ viên thì gia nhập vào hệ thống giáo dục, tiếp tục đóng góp xây dựng sự phát triển của khu vực miền núi.

Họ đã thấy quá nhiều những đứa trẻ sống ở miền núi muốn đi học nhưng lại không có cơ hội, tư tưởng muốn chúng được đi học thành tài gần như trở thành một kiểu tín niệm.

Và sự tín niệm ấy gần như trở nên méo mó khi đối mặt với Lương Vọng Thư – một đứa con được xem là bình thường, tầm thường và chẳng có chút tiến bộ nào trong mắt họ.

Họ không cho phép Lương Vọng Thư thất bại hay buông thả, bất kể là kiểm tra hay thi đấu, anh đều phải làm một cách tốt nhất.

Mỗi lần Lương Vọng Thư không đạt được kỳ vọng của họ, họ sẽ nói với Lương Vọng Thư bằng giọng điệu rất đỗi thất vọng, anh có được cơ hội như bây giờ là hiếm có biết bao, điểm xuất phát của anh là điểm cuối mà biết bao người phải dành cả đời mình mới có thể đi đến được.

Dưới sự giáo dục mang tính chèn ép như thế, tâm lý Lương Vọng Thư bắt đầu xuất hiện vấn đề nghiêm trọng, mỗi lần đến kỳ thi quan trọng, anh sẽ lại sa sút.

Lâu ngày, nó trở thành một vòng tuần hoàn ác tính.

Lương Vọng Thư kết bạn, đó là lãng phí thời gian, Lương Vọng Thư ngủ thêm mười phút, đó là không có chí tiến thủ, Lương Vọng Thư thi không tốt, đó là chưa đủ chăm chỉ.

Họ không nhìn thấy sự cố gắng và nỗ lực của Lương Vọng Thư mà chỉ chăm chăm để ý đến kết quả của anh.





Tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên cắt ngang hồi ức của Bùi Thức Nguyệt, cô lại nghe hệ thống đọc tên Lương Vọng Thư, hơi ngạc nhiên bắt máy: “Lương Vọng Thư?”

“Ừ.” Anh đáp một tiếng nhưng không nói gì tiếp.

“Sao thế?” Bùi Thức Nguyệt hỏi: “Gọi điện thoại cho em sớm thế này có chuyện gì vậy?”

“Không có gì, anh nằm mơ.” Anh dừng lại giây lát mới tiếp lời: “Muốn xác nhận thử xem mình đã tỉnh táo lại chưa.”

Bùi Thức Nguyệt hơi sửng sốt, chưa nghĩ ra nên nói gì đáp lại thì anh đột nhiên hỏi: “Hôm nay em rảnh không? Anh muốn mời em đi ăn.”

“Buổi sáng em phải đi học.”

“Vậy thì ăn tối cũng được, anh có thể chờ.”

Anh cứ như đang lời đuổi lời vậy, không cho Bùi Thức Nguyệt cơ hội từ chối. Cô cầm điện thoại, không nhìn thấy gì trước mắt cả: “Thế cũng được.”

“Được, khi nào học xong nhắn cho anh.”

“Vâng.”

Sau khi cúp máy, Bùi Thức Nguyệt lại nhớ đến hồi ức bị cắt ngang trước đó, ngày ấy sau khi đến nhà Lương Vọng Thư lấy điện thoại, anh đã đưa cô về đến tận dưới lầu nhà cô.

Trước khi tạm biệt nhau, anh bỗng dưng nói: “Bùi Thức Nguyệt, sau này đừng nên đến tìm tôi nữa.”



Hai năm.

Đúng là cái gì cũng thay đổi.

__

Lời tác giả:

Tiểu Bùi: Anh cũng thay đổi (lạnh lùng, ngầu)

_

Hehe hôm nay lại cập nhật một chương nữa >3<

Hôm qua thấy có người bảo việc cập nhật của tôi là hai ngày đánh cá năm ngày phơi lưới (cười ra nước mắt), quả là một bình luận nói đúng trọng tâm, gãi đúng chỗ ngứa TvT

Vì không để mọi người phải vào check chương mỗi ngày thì tôi dự đoán trước chút nha, chương tiếp theo sẽ cập nhật vào thứ tư (cao lượng!!!). Ngày mai tôi phải ra ngoài đi xa, thời gian khoảng một tuần, lần này sau khi về tôi sẽ tranh thủ update mỗi ngày để kết thúc câu chuyện này!!! (Thật đó!!! Tin tôi một lần nữa đi!!)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play