Trước khi ngủ, Bùi Thức Nguyệt lại nhận được tin nhắn chúc ngủ ngon của Lương Vọng Thư. Cô cầm điện thoại trên tay chưa hồi âm anh, chỉ cảm thấy hôm nay anh nói nhiều một cách kì lạ.
Có lẽ vì được gặp lại nhau sau khoảng thời gian xa cách, tối hôm ấy Bùi Thức Nguyệt đã mơ thấy Lương Vọng Thư của thời cấp ba.
Anh ở thời điểm ấy, im lặng lạnh nhạt, kiệm lời tích chữ như vàng. Bùi Thức Nguyệt tiếp xúc với anh rất lâu, tuy bình thường có thể nói chuyện với nhau nhưng cũng không gọi là hoàn toàn thân thiết.
Nếu nói về việc thật sự thân quen với Lương Vọng Thư thì hẳn phải kể đến chuyện ở kỳ nghỉ đông năm ấy.
Trường trung học số 8 không sắp xếp học thêm trong kỳ nghỉ đông nhưng khối 12 sẽ nghỉ trễ hơn hai khối còn lại một khoảng thời gian. Ngày tết ông Táo, Bùi Thức Nguyệt đến trường lấy phiếu điểm và bài tập cho kỳ nghỉ đông.
Cô đi muộn, còn bị chủ nhiệm lớp giữ lại hỏi thăm, thành thử lúc ra khỏi trường đã đến giờ ăn cơm.
Bụng Bùi Thức Nguyệt đói sôi ùng ục, chỉ muốn tranh thủ thời gian chạy về nhà ăn cơm, khi đang cắm đầu cắm cổ chạy ra ngoài thì tình cờ gặp Lương Vọng Thư đi ra từ tòa nhà của khối 12.
Anh đi rất nhanh, vốn dĩ không hề thấy cô, Bùi Thức Nguyệt phải chạy đuổi theo, vỗ một cái vào balo của anh từ phía sau: “Lương Vọng Thư!”
Cô mỉm cười chạy tới trước mặt anh, giây tiếp theo, nụ cười cứng đờ ngay trên mặt: “Mặt anh sao thế, ai đánh?”
“Không ai hết, tôi bất cẩn đụng phải thôi.” Lương Vọng Thư quay đầu đi, vì nói chuyện nên vô tình tác động đến vùng trầy da bên khóe miệng khiến máu rỉ ra.
“Anh bất cẩn đụng phải bàn tay của người ta à?” Bùi Thức Nguyệt nhìn dấu ngón tay rõ mồn một trên mặt anh, không kìm được nhíu mày: “Anh chọc phải ai thế?”
Bùi Thức Nguyệt biết rất rõ.
Mặc dù Lương Vọng Thư là con trai hiệu trưởng nhưng quan hệ của anh và mọi người trong trường không tốt. Anh không được tâng bốc thổi phồng gì đó vì thân phận này mà trái lại rất nhiều người chỉ kính nể chứ không thân thiết với anh.
Nhất là sau chuyện thư tình, ngay cả bạn bè cùng lớp cũng đối xử với anh rất lạnh nhạt.
Nhìn dáng vẻ anh cố gắng giấu giấu giếm giếm, phản ứng đầu tiên của Bùi Thức Nguyệt là anh đã dây vào người nào đó: “Không được, bất kể là lý do gì thì cũng không được ra tay đánh người khác thế này. Anh cứ nối giáo cho giặc như kia thì sau này họ sẽ càng bắt nạt anh tệ hơn nữa đấy.”
“Ai bắt nạt tôi?” Lương Vọng Thư tự giễu nói: “Ở trường này ai dám bắt nạt tôi.”
Anh không muốn nói, Bùi Thức Nguyệt cũng không cưỡng cầu nữa. Cô nhìn chằm chằm vào mặt anh mấy giây rồi bỗng nhiên giơ tay sờ lên trán anh: “Anh đang bị sốt phải không? Bảo sao trông sắc mặt anh không tốt lắm.”
Lương Vọng Thư chạm vào nơi tay cô vừa sờ theo bản năng, cổ họng anh hơi ngứa ngáy, nghiêng đầu ho khan một cái mới nói: “Không sao, tôi về nhà uống thuốc là được.”
“Vậy anh về nhà nhớ xử lý vết thương trên mặt nữa nha.” Nhìn nửa bên mặt sưng nhẹ của anh, cô kìm chẳng đặng thở dài một hơi trong lòng.
“Ừ.” Bình thường Lương Vọng Thư đã kiệm lời ít nói, hôm nay lại càng trầm tính hơn. Bùi Thức Nguyệt thấy anh không có tâm trạng nói chuyện nhiều nên cũng không nói dai nói dẳng nữa.
Hai người im lặng đi đến cổng tiểu khu, Bùi Thức Nguyệt nhìn anh, cực kỳ không yên tâm: “Anh về đừng quên uống thuốc nhá.”
“Được.” Bùi Thức Nguyệt nhìn theo bóng lưng anh, không biết phải làm sao, trong lòng cứ luôn thấy khó chịu.
Cô đứng tại chỗ xoắn xuýt một hồi, cuối cùng vẫn kìm lòng chẳng đậu đuổi theo anh: “Lương Vọng Thư, anh, anh ăn cơm chưa? Trước khi uống thuốc phải ăn gì đó, em biết ở gần đây có một quán cháo ngon lắm, anh có muốn đi ăn thử không?”
Bùi Thức Nguyệt nói một hơi liền, chẳng hiểu sao lại cảm thấy căng thẳng, nhìn dáng vẻ trầm mặc của anh, thậm chí cô còn thở nhẹ lại, trái tim cũng như đang đánh trống, thình thịch thình thịch kêu vang không ngừng.
Cô mím môi: “Nếu anh không muốn đi…”
Lương Vọng Thư ngắt lời cô: “Cậu ăn chưa?”
“Em chưa ăn.”
“Vậy muốn đi chung không?”
Bùi Thức Nguyệt thở phào nhẹ nhõm: “Được.”
Quán cháo ở cách đây không xa, vì là giờ cơm nên trong quán hơi đông người, ngoài cửa khách đến xếp thành một hàng dài, hai người họ cũng phải xếp hàng chờ.
Vết thương trên mặt Lương Vọng Thư hơi nổi bật nên thỉnh thoảng lại có người quay đầu nhìn anh. Trong khi đó bản thân anh lại chẳng thèm để ý, đứng ở đó không ngó ngàng gì đến xung quanh.
Bùi Thức Nguyệt bực bội muốn chết, hơi hối hận vì đã rủ anh đi ăn. Khi quay đầu thấy lại có người nhìn chằm chằm Lương Vọng Thư và nói nhỏ gì đó, cô không nhịn được gào lên một câu: “Nhìn cái gì, có gì lạ mà hóng dài cả mắt ra thế?”
Sắc mặt đối phương tối sầm lại, đang định đáp trả thì thấy chàng trai đứng bên cạnh cô lạnh lùng nhìn mình, thế là phải vờ hùng hổ rời đi.
Bùi Thức Nguyệt nhìn sang Lương Vọng Thư, vẻ mặt anh vẫn lạnh nhạt như trước: “Nóng tính phết nhỉ.”
“…” Bùi Thức Nguyệt đang bực dọc trong người, không thèm để ý chừng mực mà lập tức hé miệng nói lại: “Em nói thế là vì ai hả.”
Lương Vọng Thư nhếch môi nhưng chưa kịp cười thì vết trầy ở khóe miệng lại rướm máu ra, anh thuận tay rút khăn giấy ở bên cạnh và dằn lên vết thương.
Bùi Thức Nguyệt thở dài thườn thượt, không nói gì nữa.
May mà xếp hàng một lúc đã nhanh chóng đến lượt họ, Bùi Thức Nguyệt tìm được hai chỗ trống ở trong góc, cô còn để Lương Vọng Thư ngồi đưa lưng về phía những khách khác trong quán.
Bữa ăn diễn ra xem như cũng yên tĩnh.
Cuối cùng ăn xong về đến nhà đã hơn một giờ.
Bùi Thức Nguyệt và Lương Vọng Thư tạm biệt nhau ở cổng tiểu khu. Lần này anh không đi trước nữa mà nhìn cô băng qua đường rồi mới rời đi.
Sau khi về đến nhà, Bùi Thức Nguyệt lại nhắn tin cho Lương Vọng Thư dặn dò anh nhớ uống thuốc nhưng không biết Lương Vọng Thư đang bận rộn gì mà đến lúc cô sắp đi ngủ trưa vẫn chưa trả lời.
Sau đó Bùi Thức Nguyệt đi ngủ, đến khi ngủ dậy mới thấy Lương Vọng Thư hồi âm mình một câu “uống rồi” hơn ba tiếng trước.
Cô cầm điện thoại không biết phải nhắn lại thế nào, lúc đang nằm lăn qua lộn lại trên giường vô tình bấm gọi cho Lương Vọng Thư.
Chưa kịp ngắt cuộc gọi thì bên kia đã bắt máy: “Cửa an ninh đã mở rồi, để đồ tôi đặt ngoài cửa là được, cảm ơn.”
Giọng anh vừa khàn vừa ồm.
“Lương Vọng Thư, là em đây.” Bùi Thức Nguyệt ngồi dậy: “Hình như vừa nãy em vô tình bấm gọi cho anh.”
Người ở bên kia như đang xác nhận gì đó, im lặng mấy giây mới đáp: “Biết rồi.”
“Anh chưa uống thuốc đúng không? Sao em nghe giọng anh có vẻ còn nghiêm trọng hơn ban ngày nữa.” Bùi Thức Nguyệt nhớ đến câu nói lúc nãy của anh khi vừa bắt máy: “Trong nhà anh không có ai hết à?”
Anh “ừ” một tiếng, cũng không biết là trả lời câu hỏi nào của cô.
Bùi Thức Nguyệt cảm giác anh đã hơi mê man, vì thế cô không đoái hoài gì nữa, vội vàng leo xuống giường, vừa đi vừa hỏi: “Anh sống ở căn số mấy tòa số mấy, em mang một ít thuốc hạ sốt sang cho anh.”
Lương Vọng Thư không trả lời gì nữa, chỉ nghe loáng thoáng những tiếng hít thở nhẹ. Bùi Thức Nguyệt lo rằng anh sốt cao quá nên bị ngất, cô báo một tiếng với mẹ Bùi rồi cầm hộp thuốc đi ra ngoài.
Cuộc gọi luôn được giữ không ngắt.
Bùi Thức Nguyệt gọi anh khoảng mấy tiếng mới nghe tiếng đáp lại: “Cậu không cần tới, tôi không sao.”
“Em đã đến cổng tiểu khu nhà anh rồi.” Bùi Thức Nguyệt không cho anh cơ hội từ chối: “Ngoài này lạnh lắm, anh nói nhanh lên, đừng chậm trễ thời gian.”
Lương Vọng Thư ho khan một cái, đọc số nhà của mình rồi thuận tiện nói cho cô biết cả mật khẩu cửa vào nhà.
Bùi Thức Nguyệt đi vội nên quên đeo mắt kính, trời lại tối nhanh, thành thử cô đi lòng vòng trong tiểu khu một hồi mới tìm được đúng vị trí. Lúc bấm mật khẩu chuẩn bị vào nhà, chẳng hiểu sao cô bắt đầu cảm thấy căng thẳng, khi bấm xác nhận tay cô còn hơi run.
Cửa mở ra.
Ở khu vực huyền quan có đèn cảm ứng tự động, ánh đèn sắc hoàng hôn rực lên.
Bùi Thức Nguyệt không trì hoãn nữa, cầm đồ anh đặt online để bên ngoài lên, đi nhanh vào trong, đứng ở huyền quan cởi giày rồi đi vớ tiến hai bước vào nhà: “Lương Vọng Thư?”
Cô nhìn xung quanh nhà một vòng.
Đây là căn hộ một phòng ngủ, phòng bếp và phòng vệ sinh đều là kiểu nửa kín, nội thất trong phòng khách chỉ có một chiếc ghế sofa và một bàn trà nhỏ. Lương Vọng Thư đang nằm trên chiếc ghế sofa đó.
Anh đè cánh tay trên mắt, một chân thả xuống sàn, dáng ngủ chẳng giữ hình tượng chút nào.
Bùi Thức Nguyệt đến gần hơn, nhỏ giọng gọi: “Lương Vọng Thư.”
Anh mơ mơ màng màng đáp lại một tiếng, Bùi Thức Nguyệt đi đến bên cạnh anh, thấy chiếc đèn đặt đất ở bên cạnh bèn ngồi xổm xuống mò tìm công tắc, sau đó cô chuyển hướng đèn rồi mới bật lên.
Căn phòng sáng lên đôi chút.
Bùi Thức Nguyệt cũng thấy rõ Lương Vọng Thư hơn. Cả khuôn mặt anh đỏ bừng vì sốt, nửa bên mặt sưng nhẹ lúc ban đầu nay càng sưng to hơn.
Cô đặt túi thuốc mua online từ nơi nào đó mới được giao đến của anh trong tay lên bàn trà, sau đó lấy máy đo nhiệt độ trong hộp y tế mà mình mang đến, cẩn thận kéo cánh tay anh ra rồi đưa lên trán anh bấm nút một cái.
39.5 độ C.
Bùi Thức Nguyệt hoảng hốt khẽ kêu lên một tiếng. Cô ngồi bẹp xuống sàn đẩy cánh tay Lương Vọng Thư một cái: “Lương Vọng Thư? Anh tỉnh lại đi.”
Có lẽ anh cũng rất khó chịu, hơi thở nghe nặng nề vô cùng: “Hửm?”
“Anh về nhà chưa uống thuốc đúng không?” Bùi Thức Nguyệt ở rất gần anh, cảm nhận được cả nhiệt độ trên cơ thể anh, cô nhỏ giọng lặp lại câu hỏi một lần nữa.
Lương Vọng Thư nhắm hai mắt, yết hầu nơi cổ chuyển động nhẹ, anh mở miệng khàn giọng đáp: “Chưa uống, chưa uống gì hết.”
“Em biết ngay mà.” Bùi Thức Nguyệt thở dài thườn thượt. Cô lấy thuốc hạ sốt trong hộp y tế ra, đứng dậy đi rót một ly nước ấm rồi lại lay anh tỉnh dậy: “Anh uống thuốc đi rồi ngủ tiếp.”
Ban đầu Lương Vọng Thư bất động, Bùi Thức Nguyệt cũng không hối thúc anh mà chỉ lẳng lặng ngồi bên cạnh. Đợi mấy phút, anh mới chậm rãi ngồi dậy uống thuốc, sau đó nói với cô: “Cảm ơn.”
“Không có gì, anh ngủ thêm một lát nữa đi, em ngồi lại thêm một lúc nữa rồi về nhà.” Bùi Thức Nguyệt dọn dẹp hộp y tế xong lại quay đầu nhìn anh, bỗng nghĩ đến gì đó, cô lấy bông khử trùng dùng một lần trong hộp y tế ra: “Anh đến đây chút đi.”
Lương Vọng Thư cụp mắt nhìn cô, phản ứng của anh rất chậm, từ từ mới di chuyển từ ghế sofa xuống sàn. Khi miếng bông khử trùng chạm lên khóe môi, anh không nhịn được nhíu mày lại.
“Ối xin lỗi, em không đeo kính nên không thấy rõ.” Nói đoạn, Bùi Thức Nguyệt quay đầu xoay đèn về phía này: “Em sẽ nhẹ tay.”
“Ừ.”
Ánh sáng từ đèn đặt đất hơi mờ mịt, Bùi Thức Nguyệt sợ làm đau anh nên đành phải nhích đến ngồi gần hơn, bông khử trùng nhẹ nhàng lau qua vị trí trầy da ở khóe miệng.
“Nhà anh có đá cục không?” Cô ngẩng đầu lên, bất thình lình đối diện với ánh mắt của anh, trái tim đang đập chợt hẫng đi một nhịp: “Mặt anh…”
Chưa kịp dứt lời.
Ngoài cửa bỗng nhiên vang lên một tiếng tít.
Cửa mở ra.
Có lẽ những chuyện xảy ra sau đó quá tệ hại để Bùi Thức Nguyệt nhớ lại dù đang chìm trong giấc mơ, khoảnh khắc cửa mở ra, cô cũng theo đó tỉnh giấc.
Trước mắt không có ánh đèn sắc hoàng hôn, chỉ có một màu tăm tối như thường ngày.
Bùi Thức Nguyệt mò tìm điện thoại rồi mở máy lên, nghe hệ thống thông báo thời gian, hiện tại mới hơn sáu giờ, sau đó là một số tin nhắn và cuộc gọi nhỡ.
Cô nghe hết lần lượt.
Cuối cùng là tin nhắn gửi đến từ Lương Vọng Thư.
“Bùi Thức Nguyệt, mai em rảnh không, anh muốn mời em đi ăn.”
__
Lời tác giả:
Tiểu Bùi: Nhớ anh của quá khứ.
Tiểu Lương:?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT