“Mẹ nó! Tôi không nhìn lầm chứ? Ném xa quái” “Tôi vừa định nói lưng cậu ta còn không xoay đúng tư thế...” “Cái này... chắc phải hơn mười mét, không, cũng phải hai mươi mét!”

“Không, không thể nào. Chắc là tôi đang mơ... Kỷ lục thế giới chỉ hơn hai mươi mét thôi.”

Hiện trường bàn luận sôi nổi.

Ngay cả trọng tài cũng trợn tròn mắt nhìn Ninh Thiên.

Khi Trương Uẩn nhìn thấy điểm tạ rơi, anh ta bị doạ đến mức hét lên: “Xong rồi!!” Thành tích nhanh chóng xuất hiện.

21,41 mét.

Phá kỷ lục quốc gia.

Kỷ lục thế giới là 23,12 mét.

Thành tích này khiến địa điểm thi đấu rơi vào khoảng không im lặng.

Một sinh viên năm nhất đã phá kỷ lục ném tạ quốc gia, chuyện này khiến tất cả mọi người đều có cảm giác không chân thật.

“Ôi, phiền rồi” Ninh Thiên âm thầm thở dài.,ụ

Ở phía sau anh không xa, Tô Vấn Vãn dẫn đầu võ tay: “Oa, thật tuyệt

Từ Dung Lệ và Tưởng Dĩnh đều trợn tròn mắt, Phương Tiểu Bàn và Trương Đại Xuân cũng nhìn Ninh Thiên như nhìn thấy quái vật.

“Tôi không tin! Tôi không tin! Quả tạ đó chắc chắn có vấn đề!”

Trương Uẩn gầm lên, lao về phía nơi quả tạ vừa rơi xuống như thể mất kiểm soát, nhưng dù anh ta có kiểm tra thế nào thì quả tạ vẫn nặng 7,26kg theo đúng tiêu chuẩn.

Lúc này, anh ta ngồi bệt xuống đất. Tín ngưỡng đã sụp đổ. Ninh Thiên lười đả kích anh ta, xoay người trở về lớp.

Anh cân nhắc việc sử dụng thần chú để xóa ký ức của những người chứng kiến, nhưng điều đó đồng nghĩa với việc lãng phí linh lực... Vẫn là thôi đi.

Tin tức về cuộc thi ném tạ lan truyền nhanh chóng.

Hầu hết mọi người đều không tin rằng tân sinh viên có thể phá vỡ kỷ lục quốc gia, đây không phải là một trò đùa sao?

Nếu nói về đội tuyển bóng đá quốc gia thì mọi thứ đều có thể xảy ra. Nhưng đây là ném tạ, nếu đội tuyển quốc gia không bằng một sinh viên đại học thì không bằng giải tán luôn đi.

Lý Huyền Minh cũng không thương tiếc bày tỏ sự chế giễu của mình đối với Ninh Thiên.

“Nếu thăng ranh này có thể phá kỷ lục quốc gia, tôi sẽ ăn hết phân trong nhà vệ sinh của trường!”

Không có video quay lại cảnh thi đấu. Ninh Thiên cảm thấy chuyện này có thể lấp liếm cho qua được.

Đúng lúc này, một nhóm giáo viên nhanh chóng hùng hổ xông tới, trong đó có trưởng khoa Lưu Uy và giáo viên phụ đạo Vương Xuyên.

“Ai là Ninh Thiên?” Trưởng khoa với cái đầu hói đi tới hỏi. “Báo cáo trưởng khoa Lưu, là cậu ta, cậu ta là Ninh Thiên!”

Lý Huyền Minh cho rằng ông tới đây để xử lý Ninh Thiên nên lập tức chỉ vào anh rồi la lên, như thể mới được tiêm chất kích thích.

Trưởng khoa với cái đầu hói rất kinh ngạc, tên nhóc này vừa vượt kỷ lục quốc gia cả mét?

“Ninh Thiên, giáo viên phụ đạo và trưởng khoa đều đã tới!”

Tô Vãn Vãn và Phương Tiểu Bàn vội vàng nhắc nhở.

Ninh Thiên bất đắc dĩ đứng lên: “Thầy Vương, trưởng khoa Lưu.” “Vừa rồi em ném được 21,41 mét phải không?”

Một người đàn ông trung niên tính tình nghiêm túc đi tới, hai tay chắp sau lưng, nghi ngờ nhìn Ninh Thiên.

“Vâng.” Ninh Thiên biết đang có rất nhiều cặp mắt đang theo dõi mình nên muốn giấu cũng không được.

“Em có thể cho thầy biết em đã làm điều đó như thế nào không?” Người đàn ông trung niên hỏi.

“Không rõ lắm.” Ninh Thiên xòe tay ra.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play