Nhưng Ninh Thiên giống như cổ thụ bén rễ, bàn tay to thô ráp của anh ta đẩy lên vai anh nhưng anh không hề nhúc nhích.
“Cậu! Làm sao... Làm sao có thể?”
Trương Uẩn phát hiện mình hoàn toàn không thể đẩy được Ninh Thiên, khuôn mặt anh ta đỏ lên.
“Tôi không tin!”
Trương Uẩn là người đẩy tạ, thực lực gấp mấy lần so với bạn bè đồng trang lứa, làm sao có thể không đẩy được một sinh viên năm nhất?
Anh ta vừa hạ eo vừa dùng sức, dùng toàn bộ lòng bàn tay áp vào ngực Ninh Thiên.
Nhưng Ninh Thiên đột nhiên biến mất!
Theo quán tính, Trương Uẩn chạy liên tiếp về phía trước mấy bước, vốn dĩ anh ta sẽ không ngã xuống đất, nhưng đáng tiếc có ai đó giở trò, búng ngón tay, một luồng chân khí vô hình không màu đẩy Trương Uẩn.
“ôi
Trương Uẩn ngã bịch một tiếng, ngã đáp mặt xuống đất theo kiểu lộn nhào.
“Nhìn xem, đó không phải là Trương Uẩn của câu lạc bộ đẩy tạ sao? Anh ta đang làm gì vậy.”
Nhiều người đến xem, trong đó có vài giáo viên thể dục.
Ninh Thiên giơ ngón tay lên, chỉ nghe tiếng “Rít!” một tiếng, đáy quần của Trương Uẩn nổ tung, chiếc quần đùi theo chủ đề Thủy thủ Mặt Trăng lộ ra.
“Phụt, haha hahal”
Những người vây xem ngả người ra sau, cười điên cuồng.
Đặc biệt, Phương Tiểu Bàn và Trương Đại Xuân là hai người cười to nhất. “Chết tiệt!”
“Đàn anh, bây giờ mới là tháng chín, sao anh lại mặc quần đón xuân rồi.”
Ninh Thiên khẽ mỉm cười: “Hơn nữa, đàn anh, phong cách của anh thật độc đáo, không nghĩ tới một người đàn ông cao một mét chín nhưng lại thích đồ của con gái, chậc chậc, có chút ý tứ.”
“Ghê tởm..."
Trương Uẩn vô thức che mông lại, khuôn mặt biến thành màu cà tím.
Điều kỳ quặc của anh ta đã bị phơi bày trước mặt mọi người, anh ta thật sự hận không thể tìm cái lỗ chui xuống!
Nhất là khi thấy Tô Vãn Vãn nhìn mình với ánh mắt kỳ lạ, anh ta càng muốn chết!
“Thằng nhóc này, cậu chờ đó cho tôi...”
Trương Uẩn nóng lòng muốn xé nát Ninh Thiên.
Hai người bạn thân nhất của Tô Vãn Vãn là Từ Dung Lệ và Tưởng Dĩnh cũng cười đến nỗi đau cả bụng.
Nhìn Ninh Thiên với ánh mắt nghi ngờ. Một lúc sau, cuộc thi đẩy tạ bắt đầu. Sự tự tin của Trương Uẩn cũng theo đó mà cao lên.
“Nói cho mọi người biết, không ai trong trường đại học này có thể đẩy tạ giỏi hơn tôi!"
Trương Uẩn nói rất mạnh miệng, đưa tay vỗ ngực mình: “Kỷ lục đẩy tạ của Đại học Thanh Châu là do tôi nắm giữ, ba năm nay không ai có thể phá được.”
Anh ta cố ý nói thật to để Tô Vãn Vấn nghe thấy. Nhưng Tô Vấn Vấn không quan tâm.
Bởi vì không nhiều người thích môn đẩy tạ, chạy nước rút và bóng rổ được nhiều người thích hơn.
“Chỉ có tôi mới có thể đánh bại kỷ lục của mình!” Trương Uẩn vừa nói xong câu này thì hét lớn.
Ninh Thiên đứng dậy thản nhiên ném quả tạ ra xa.
Những người xem nhìn thấy một bóng đen lơ lửng trước mặt họ, sau đó “đùng” một tiếng, quả tạ đáp xuống cách đó hai mươi mét.
“Nguy rồi!” Ninh Thiên thầm nói không ổn, anh quên khống chế lực tay rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT