Tuy Lục Úy Lam chỉ là một cậu ấm dốt nát, nhưng không thể không nói y rất biết cách xử sự với người nhà mình, chính vì vậy mà nhà họ Lục mới có thể cưng chiều y hết mực, ít nhất Lục Minh Tư tự nhận rằng mình không thể làm những hành vi không biết xấu hổ như vậy.
Trình Nhiên đang rất vui vẻ nên Lục Hiếu Chi cũng không thể nổi giận đùng đùng. Bấy giờ, Lục Úy Lam cũng chớp thời cơ, lao tới ôm chầm lấy ông ta, "Bố ơi, con cũng nhớ bố lắm đó."
“Ăn cơm trước đi.” Sắc mặt Lục Hiếu Chi dần dịu lại, ông ta ném cho y vài chữ.
Đồ ăn đã được bày lên bàn, Lục Úy Lam phát hiện hơn nửa bàn ăn đều là những món mình thích. Hẳn là Trình Nhiên đã cố ý dặn dò, ngay lập tức y lại dẻo mồm dẻo mép khiến bà vui đến mức nếp nhăn ở khóe mắt cũng rõ hơn rất nhiều.
Tính cách của Lục Úy Lam là như vậy, đặc biệt là khi nhận được ý tốt của người khác, y không bao giờ ngại biểu đạt cảm xúc của mình. Suốt bữa ăn, y hết múc canh cho Trình Nhiên thì lại gắp thịt cho Lục Hiếu Chi, thỉnh thoảng còn dùng ánh mắt đáng thương nhìn Lục Hành Chỉ nữa.
Lúc này đây, Lục Hành Chỉ sẽ giống như một người anh tốt, ngay lập tức hiểu ý Lục Úy Lam rồi gắp cho y món mà y muốn ăn. Đây chính là bữa tối ở nhà họ Lục, Tiểu Thất ăn rất vui vẻ, tuy những món ăn này không thể sánh bằng canh Huyền Vũ, nhưng cũng có hương vị khác biệt.
Người cảm thấy không thoải mái nhất chính là Lục Minh Tư. Trong những bữa ăn như vậy, cậu ta sẽ luôn cảm thấy mình như người ngoài. Có lẽ Trình Nhiên cũng nhận ra điều này nên cũng thường xuyên gắp thức ăn cho cậu ta, nhưng điều này chỉ càng khiến Lục Minh Tư giống như một kẻ ngoài cuộc, càng thêm lúng túng.
Dường như luôn là như vậy, chỉ cần có Lục Úy Lam ở đó, Lục Minh Tư sẽ giống như một kẻ dị biệt, và đây cũng là lý do khiến cậu ta tin rằng mình và Lục Úy Lam không thể cùng tồn tại.
Cuối cùng, khi bữa tối vừa kết thúc, Lục Uý Lam đã phải hứng chịu sự chỉ trích của gia đình, giọng nói quen thuộc vang lên từ video, y không hề hoảng hốt, thậm chí còn tự hào tuyên bố, "Đúng thế, con quyết định rồi, sau khi tốt nghiệp thì sẽ nuôi heo và trồng rau."
Giọng điệu kiêu ngạo đó giống như đang nói rằng sau khi tốt nghiệp tôi sẽ bay lên vũ trụ vậy.
Trình Nhiên thò tay sờ trán Lục Úy Lam, xem xem đứa nhỏ này có bị sốt không. Lục Hiếu Chi thấy y không hối lỗi thì lập tức tức giận, “Đừng nghĩ đến chuyện đó nữa, dù vô công rỗi nghề cũng không được nuôi heo!"
"Con biết nuôi heo cũng yêu cầu kỹ năng cao, hiện tại con vẫn đang nỗ lực học tập, chắc chắn sẽ lấy được bằng tốt nghiệp." Lục Úy Lam vô cùng tự tin, những chuyện khác không cần quan tâm, y đã quyết định là heo và rau rồi.
Căn biệt thự lập tức rơi vào khoảng lặng lạ kỳ, Trình Nhiên thấy sắc mặt Lục Hiếu Chi ngày càng khó coi thì vội vàng lên tiếng, "Đợi sau khi con tốt nghiệp rồi hẵng nói tiếp." Bất kể là vì lý do gì, nếu nó thật sự trở thành động lực học tập thì đều tốt cả, chí ít từ giờ đến khi tốt nghiệp còn bốn năm nữa, theo tính cách của Lục Úy Lam, có lẽ y sẽ sớm quên hết chuyện này thôi.
Lục Hiếu Chi không nói gì, phảng phất như đã đồng ý với lời nói của Trình Nhiên. Điều này khiến Lục Minh Tư có chút khó tin, chuyện này cứ cho qua như vậy ư? Vậy dáng vẻ tức giận trước đó của ông ta là sao? Cảm giác không làm gì được Lục Uý Lam khiến cậu ta vô cùng khó chịu, nhưng lại không thể biểu hiện ra ngoài.
Hệ thống 6362 đang vỗ tay khen ngợi ký chủ của mình, không thể phủ nhận rằng biểu hiện của y không hề OOC chút nào, tất nhiên, nếu chủ nhân không quyết tâm muốn nuôi heo nữa thì càng tuyệt.
Thời gian cứ thế trôi qua, đã đến giờ mọi người nên nghỉ ngơi, khi Lục Úy Lam đang định đi về phòng mình như bình thường thì cuối cùng tâm trạng của Lục Minh Tư cũng vui vẻ trở lại, khi Lục Uý Lam vừa mở cửa phòng thì lập tức tỏ ra lúng túng.
Nhìn thấy cánh cửa quen thuộc và những vật dụng lạ mắt trong phòng, Lục Úy Lam đứng sững người trong giây lát, sau đó quay đầu nhìn xuống lầu. Lúc này, mọi thứ ồn ào và ấm áp trước đó đều biến mất. Mọi người đều đang nhìn y, nhưng biểu cảm trên khuôn mặt họ lại khác nhau vô cùng.
Lục Hiếu Chi vẫn nghiêm túc như thường lệ, Trình Nhiên có chút lo lắng nhưng cũng có chút mong đợi, Lục Hành Chỉ thì vẫn không thể hiện cảm xúc gì, Lục Minh Tư thì cười gượng gạo nhưng ánh mắt lại đầy vẻ khiêu khích.
Căn phòng này là nơi có ánh sáng tốt và thoải mái nhất trong biệt thự, và Lục Úy Lam là người đầu tiên chọn nó. Đối với Lục Úy Lam, vị trí của y cũng giống như căn phòng này vậy. Nhưng bây giờ, chủ nhân của căn phòng này đã thay đổi. Chỉ vừa nãy thôi, y vẫn còn đang vui vẻ nói chuyện với gia đình mình, như thể mọi thứ vẫn chưa có gì thay đổi. ( truyện đăng trên app TᎽT )
"Chuyện gì thế này?" Giọng Lục Úy Lam hơi run rẩy, dường như y đang cố gắng kiểm soát cảm xúc của mình.
"Minh Tư mới đến, chúng ta sợ thằng bé không quen, phòng của con có ánh sáng tốt nhất, nên con nhường cho anh trai đi." Lục Hiếu Chi tỏ ra nghiêm túc.
Trình Nhiên gật đầu theo, "Sau này đều là người một nhà, ở đâu cũng như nhau mà con."
Lục Hành Chỉ chỉ tay về một căn phòng ở tầng một, "Phòng mới của em ở đó, vị trí cũng không tệ, cũng đã cho người dọn dẹp xong rồi."
Cuối cùng, đến lượt Lục Minh Tư lên tiếng, "Úy Lam, bố mẹ làm vậy đều là vì anh, nếu em tức giận thì cứ tức giận với anh, thật ra anh ở đâu cũng được hết."
Thực hiện: Clitus x T Y T
Rõ ràng ai trong biệt thự cũng đều chấp nhận những chuyện đã xảy ra. Họ đang tìm điểm cân bằng giữa đứa con được nuôi dưỡng từ nhỏ và đứa con có quan hệ huyết thống, rồi đi đến quyết định cuối cùng chính là yêu cầu Lục Úy Lam nhượng bộ.
Tuy nhiên, Lục Úy Lam, người được cưng chiều từ nhỏ, không thể chấp nhận được sự thật này. Đặc biệt là lời nói của Lục Minh Tư càng khiến y tức giận hơn, nghe thấy vậy, y cũng không khách khí gì nữa. Y đá mở cửa phòng rồi chỉ tay vào đó, nhưng ánh mắt lại nhìn về phía Lục Minh Tư, "Vậy à? Ở đâu cũng được? Vậy bây giờ anh dọn ra ngay cho tôi!"
Phải thừa nhận rằng, trông Lục Úy Lam tức giận rất đáng sợ, trong chốc lát, cả biệt thự lại chìm vào im lặng.
Lục Minh Tư cười gượng nhìn Lục Úy Lam đang tức giận trên lầu, sau đó từ từ đứng dậy, cậu ta yếu ớt nói, "Úy Lam, đừng tức giận, anh sẽ dọn đi."
Lục Úy Lam nghe vậy thì hừ lạnh một tiếng, y cúi đầu nhìn xuống Lục Minh Tư như một con sư tử bị kích động và đang cố bảo vệ lãnh thổ của mình.
"Đứng lại!" Lục Hiếu Chi đặt mạnh tách trà trên tay xuống bàn, "Phòng đã được sắp xếp như vậy rồi, ai không muốn ở thì dọn đi đi!"
Lục Minh Tư nghe vậy thì ngẩng đầu nhìn Lục Úy Lam, vẻ mặt lưỡng lự.
Mắt Lục Úy Lam đỏ hoe, dường như không thể tin được những gì mình vừa nghe thấy, "Bố, bố đuổi con đi ư?"
"Không ai đuổi con hết, chỉ là một căn phòng thôi, con định gây chuyện đến bao giờ hả, bố nuôi con hai mươi năm còn không bằng một căn phòng à?" Lục Hiếu Chi cau mày, cảm thấy Lục Úy Lam rất vô lý.
Trình Nhiên vẫy tay với Lục Úy Lam, "Chỉ là một căn phòng thôi, không phải mẹ đã mua cho con một căn biệt thự khác ư, mấy ngày nay anh con vẫn luôn muốn tìm con để nói chuyện này đó."
"Bây giờ là một căn phòng, sau này thì sao?" Lục Úy Lam lại không đồng ý, y ngoan cố không chịu làm người đầu tiên nhượng bộ, dường như chỉ cần lùi một bước thì y sẽ mất hết tất cả, cho đến khi chỉ còn hai bàn tay trắng.
Suy nghĩ của Lục Úy Lam trong mắt người khác không khác gì như đang cố chấp, nếu không thực sự đặt mình vào vị trí này thì sẽ không thể nào hiểu được đâu.
Chỉ có Lục Minh Tư trùng sinh trở lại mới có thể hiểu được, và cũng chính vì thế nên mới nhắm vào điểm này, cậu ta đã rút được bài học từ vô số trải nghiệm trong kiếp trước rằng căn phòng này đối với Lục Úy Lam có ý nghĩa như thế nào, vì vậy cậu ta mới có thể dùng một chiêu để đánh gục y. Mà Lục Úy Lam cũng nói đúng, căn phòng chỉ là bước đầu, lùi một bước được thì sẽ lùi nhiều bước được, sau khi bức tường tâm lý đầu tiên bị phá vỡ, việc nhượng bộ sẽ ngày càng dễ dàng hơn.
Lục Hiếu Chi và Trình Nhiên đều không biết rằng một căn phòng có thể dẫn đến vấn đề gì, giống như Trình Nhiên đã từng nói, những năm qua họ đã cho Lục Úy Lam nhiều hơn một căn phòng, vì vậy tự nhiên họ cho rằng ơn nuôi dưỡng hai mươi năm nặng hơn nhiều.
"Cũng là câu nói đó, không muốn ở thì cút đi!" Sự cứng đầu của Lục Úy Lam cũng dần khiến sự kiên nhẫn của Lục Hiếu Chi hao mòn hết, ông ta hơi thất vọng.
Lục Úy Lam vốn ăn mềm không ăn cứng nên khi nghe vậy thì đương nhiên không thể ở lại, y lao nhanh xuống cầu thang, nhưng khi nhìn thấy Lục Minh Tư thì đột nhiên dừng lại.
Lục Hiếu Chi còn tưởng Lục Uý Lam đã nghĩ thông suốt, "Nghĩ thông rồi thì tốt, đi xem phòng mới của con..."
____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____
Lời còn chưa nói hết, Lục Úy Lam đột nhiên nở nụ cười với Lục Minh Tư, "Nghĩ thông rồi, cứ đi thế thì lỗ quá!"
Trực giác của Lục Minh Tư cho rằng sắp có chuyện gì đó không ổn xảy ra, cậu ta đã từng thấy Lục Úy Lam cười như vậy ở kiếp trước, và sau mỗi lần như vậy thì người chịu thiệt thòi đều là cậu ta.
Quả nhiên, trong lúc mọi người chưa kịp phản ứng, Lục Uý Lam chợt quay đầu đi thẳng vào phòng, sau đó người dưới lầu đều nghe thấy một loạt tiếng động bùm bùm, thậm chí còn nghe thấy tiếng vật nặng rơi xuống đất.
Lục Minh Tư là người phản ứng nhanh nhất, dù đã sống lại một đời nhưng lúc này cậu ta vẫn bị chọc tức đến mức run rẩy. Cậu ta biết Lục Úy Lam là một kẻ không biết trời cao đất dày, nhưng không ngờ rằng trong tình huống này, y vẫn dám đập phá phòng của mình.
Cả ba người còn lại không biết chuyện gì đã xảy ra, cho đến khi một chiếc laptop rơi từ tầng hai xuống và vỡ tan tành. Họ đều cảm thấy rất khó tin, mọi người đều sửng sốt đứng yên tại chỗ.
"Thằng bất hiếu! Đi ngăn nó lại cho tôi!" Lục Hiếu Chi giận đến mức nói không nên lời. Cuối cùng ông ta cũng nhận ra rằng đứa con trai mà mình nuôi nấng thực sự là một kẻ vô tích sự.
Người giúp việc trong nhà đã rất tinh ý rời đi từ khi mọi người bắt đầu cãi vã. Vì vậy, chỉ có Lục Hành Chỉ và Lục Minh Tư đi lên lầu để ngăn Lục Úy Lam lại. Khi hai người đến trước cửa phòng, họ thấy một đống hỗn độn bên trong.
Lục Hành Chỉ chưa bao giờ biết rằng đứa em trai này của mình lại có năng khiếu phá hoại như vậy, còn mặt Lục Minh Tư thì méo mó. Cậu ta không thể hiểu được cách hành xử của Lục Úy Lam, vì theo cậu ta, việc nhường phòng sẽ khiến y mất ưu thế, còn việc đập phá phòng thì sẽ khiến y hoàn toàn quyết liệt với nhà họ Lục.
Khi hai người định tiến lên kéo Lục Úy Lam lại thì y đã dừng tay trước. Tuy nhiên, lúc này việc dừng lại hay không đã không còn ý nghĩa gì nữa, vì mọi thứ trong phòng đều đã bị đập vỡ, thậm chí có một số đồ vật còn bị ném ra ngoài cửa sổ và cửa phòng. Đến giờ phút này, căn phòng giống như vừa trải qua một cơn bão.
Lục Úy Lam đi đến trước mặt Lục Minh Tư rồi dùng ngón tay chọc mạnh vào vai cậu ta, "Muốn ở phòng của tôi à, được thôi, tôi cho anh ở." Vừa nói xong, y quay đầu đi đến đẩy cửa biệt thự ra và biến mất trong ánh đèn mờ ảo mà không thèm chào bất kỳ ai khác.