Lâm Mộ Vân vừa mới bắt đầu cảm thấy buồn ngủ, lại ngay lập tức bị tiếng hét hoảng sợ của Thư Liên đánh thức, hắn nhanh chóng ngồi dậy chạy như bay ra khỏi phòng, vừa mở cửa ra, cửa phòng đối diện cũng mở. Vẻ mặt Thư Liên sợ hãi chạy ra ngoài, thậm chí còn suýt té ngã vì quá kinh hoảng, may thay, Lâm Mộ Vân đã nhanh tay nhanh mắt đỡ được cô ta.
"Sao vậy? Sao vậy?" Lâm Mộ Vân đỡ Thư Liên đang run rẩy, nôn nóng hỏi.
Thư Liên run như cầy sấy, cất tiếng: "Lưỡi! Giấy! Có phản quang! Có lưỡi!"
Lâm Mộ Vân nghe xong cũng không hiểu gì, vô thức muốn đi vào phòng Thư Liên để xem xét, lại bị Thư Liên sợ hãi giữ chặt lại, hắn chỉ có thể trấn an Thư Liên hết lần này đến lần khác: "Không sao, không sao đâu... "
Thế nhưng hiệu quả trấn an không tốt lắm, nhất là khi biệt thự vẫn còn văng vẳng tiếng bước chân lê lết và tiếng khóc chói tai của trẻ con. Thư Liên vô thức bịt kín tai lại, lúc ở trong phòng cô ta không để ý, ra khỏi cửa cô ta mới nhận ra âm thanh đó đáng sợ đến nhường nào.
Khi hai người đang ôm nhau sưởi ấm, một bóng người nhẹ nhàng tới gần, ghé vào tai họ thì thầm: "Có chuyện gì thế?"
Lại một tiếng hét chói tai nữa, Thư Liên bị dọa sợ đến mức suýt thì đứng dậy bỏ chạy, nhưng cô ta nhanh chóng hoàn hồn, bởi vì giọng nói này rất quen tai, khi nhìn kỹ lại thì chính là Trần Dương Hi. Thư Liên suýt thì bị tức chết, trong tức khắc, ngay cả nỗi sợ hãi cũng phai nhạt đi rất nhiều.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT