Nhìn hồ bơi được cải tạo thành bể cá lớn, Hứa Hành vô cùng hy vọng rằng Lục Úy Lam chỉ nói đùa, nhưng sự thật là sau khi Lục Úy Lam nói xong, y liền xoay người đi ra ban công. Hứa Hành đi mấy bước nhìn sang, sau đó liền thấy một mảnh mầm cải thìa tươi tốt xanh um, mà Lục Úy Lam thì đã bắt đầu khom lưng xới đất.
Được rồi, Hứa Hành thở dài, vì người anh em, vớt cá thôi mà, không phải việc gì to tát, anh ấy xắn tay áo, tìm được dụng cụ vớt cá bên hồ bơi rồi bắt đầu dọn cá.
Cuối cùng, hai người bận rộn đến tận đêm khuya, xe của Hứa Hành đi tới đi lui mấy lần mới vận chuyển xong đồ đạc của Lục Úy Lam, khi họ chở chuyến cuối cùng, Lục Úy Lam ôm một thùng đất ngồi ở ghế phụ, nhìn căn biệt thự nhỏ phía sau rồi thở dài.
"Tiếc à?" Nhìn Lục Úy Lam có vẻ không muốn rời đi, Hứa Hành vừa lái xe vừa hỏi, chuyển từ biệt thự rộng rãi tiện nghi đến chung cư, trong lòng có sự chênh lệch là điều không thể tránh khỏi, từ xa hoa khó về tiết kiệm cũng là bản chất của con người. Hứa Hành nghĩ vậy, suy tư không biết có nên nói với Lục Úy Lam rằng thật ra anh trai cậu cũng rất có tiền hay không.
Ngồi ở ghế phụ, Tiểu Thất gật đầu, sau đó mở đôi mắt to tròn vừa đáng thương vừa ngoan ngoãn nhìn Hứa Hành: "Nước trong cái bể bơi ấy thật sự không thể dọn tới đây à?"
Hứa Hành: "..." Tay anh bị trượt, suýt nữa thì lao xe lên lề đường. Nói đến đây, Hứa Hành lại càng hói đầu, anh ấy vốn tưởng rằng dọn cá là vớt cá ra rồi mang đi, ai ngờ thật vất vả mới vớt xong cá, Lục Úy Lam lại mở đôi mắt to lúng liếng rồi hỏi một câu: “Sao lâu thế mà vẫn chưa dọn được xô nước nào?”
"Không cần tàn nhẫn đến nỗi một giọt nước cũng không để lại cho nhà họ Lục chứ."
Lục Úy Lam nghiêng đầu: “Tại sao phải để nước lại cho nhà họ Lục?” Đó là nước mà y đã cực khổ dày công tẩm bổ bằng linh lực suốt một thời gian dài.
Lúc ấy Hứa Hành mới hiểu được cái gì gọi là nói những lời tàn nhẫn nhất bằng giọng điệu đơn thuần nhất, nhìn vào cặp mắt to ngấn nước đó, cuối cùng anh ấy vẫn nhẫn tâm từ chối yêu cầu dọn nước bể bơi mang đi. Sau đó anh ấy liền nhìn thấy Lục Úy Lam nhanh chóng chạy tới ban công, bỏ đất trên ban công vào một cái hộp, ngoan ngoãn chớp mắt với anh ấy: “Tôi xúc một ít đất được không?”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT