Tuy Tiểu Thất không thu hoạch thêm được ông anh trai nào, nhưng bù lại các anh trai này lại thích giúp đỡ người khác. Còn cái ông anh “ruột” nhà mình lại chẳng có hứng thú với việc nuôi heo. Tiểu Thất đã nhiều lần kể về tầm quan trọng và niềm vui của việc nuôi heo, nhưng kết quả vẫn không thành công. 
"Đại Bạch, anh trai chúng mình vừa vô dụng mà còn ăn nhiều nhất." Ngày hôm ấy trên bàn ăn, Tiểu Thất hạ giọng nói với Đại Bạch bên cạnh. 
Bạch Thư nghe thấy hết lời thì thào: “…” Sao bọn trẻ con lại thất thường thế nhỉ? Mới mấy ngày trước, ngày nào cũng cho anh xiên nướng. Thế mà giờ đã quay ngoắt đi chê anh ăn nhiều là sao? 
Mà Đại Bạch rất bình tĩnh, nhìn y kiểu “giờ mới biết à” rồi an ủi y bằng giọng điệu của người từng trải: “Không sao đâu. Từ khi sinh ra anh đã quen thế rồi. Nuôi anh trai là như vậy đấy, vừa phiền phức vừa chẳng có ích gì.”
Tiểu Thất tiếp thu được kiến thức mới, gật đầu nói: "Thì ra là vậy! Cũng giống như em nuôi Củ Cải Dại ý nhỉ."
Tức thì, Củ Cải Dại đang lén gặm đùi gà trong bếp nghe vậy bèn nhảy bổ lên túm lấy cổ áo Tiểu Thất mà gào: "Cậu có lương tâm không hả? Mấy năm nay tôi có nghỉ ngơi bao giờ không? Không ra ngoài thu thập hạt giống thì cũng là ngày đêm hỗ trợ nghiên cứu ý tưởng kiếm tiền! Ngày nào tôi cũng ăn đất!! Sao tôi lại vô dụng cơ chứ?" 
Tuy nhiên, lời buộc tội của Củ Cải Dại chỉ có Tiểu Thất và Đại Bạch nghe thấy được. Thế mà sắc mặt của hai người đều không thay đổi tẹo nào. Họ tiếp tục bàn luận về việc nuôi anh trai khó khăn như thế nào. 

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play