Khoảnh khắc bầu không khí ngưng trọng lại, Lục Minh Tư lên tiếng rất đúng lúc: “Úy Lam, anh không cố ý, hôm đó anh thấy xe của em bị hỏng, vì là cuối tuần nên anh liền cầm chìa khóa ở nhà, muốn đi rửa xe cho em, kết quả trên đường lại đâm phải người khác, trong lúc nhất thời anh vô cùng hoảng loạn… Thật xin lỗi.”
"Nếu thật sự thấy hối hận thì tự đi xin lỗi đi, tôi tuyệt đối sẽ không đến bệnh viện!" Lục Úy Lam không tin lý do thoái thác của Lục Minh Tư, nhưng hiển nhiên ba người còn lại đều tin, cho nên mới có cảnh tượng như bây giờ.
Lục Hiếu Chi đập đũa xuống bàn: “Nhà họ Lục nuôi mày 20 năm, mày đã làm được gì cho nhà họ Lục chưa? Nếu mày là con cháu nhà họ Lục thì cũng thôi đi, nhưng mày lại không phải, đã cho mày ở lại nhà họ Lục, cho mày thức ăn của mặc tốt nhất, cho mày địa vị và danh vọng, cho mày vinh hoa phú quý, còn mày thì sao? Mày lấy cái gì đổi lại những thứ ấy?"
Lục Úy Lam tức khắc á khẩu, tựa như y còn nhớ rõ ngày mà mình biết được tin tức, có người nào đó đã nói đỡ cho y, để y có thể tiếp tục ở lại nhà họ Lục, nhà họ Lục cũng không thiếu một miếng ăn cho y. Không ngờ chỉ qua thời gian ngắn ngủi, việc ở lại nơi này đã từ việc không thiếu một miếng ăn nào biến thành phải trả một cái giá đắt.
Nhìn thấy Lục Úy Lam gần như suy sụp, trong lòng Lục Minh Tư cảm thấy vui sướng không gì sánh bằng. Thật ra cái vụ đâm người này nếu muốn giấu thì đương nhiên cậu ta có thể giấu đi, nhưng cậu ta không muốn thế, sau khi sự tình đã lên men, cậu ta vứt manh mối ra cho Lục Hành Chỉ, sau đó ép nhà họ Lục phải đưa ra lựa chọn.
Cậu ta rất hiểu người nhà họ Lục, lợi ích và thể diện mới là sinh mệnh của bọn họ, cho nên tình hình như ngày hôm nay là không thể tránh khỏi.
Chỉ cần Lục Úy Lam còn muốn ở lại nhà họ Lục, như vậy sau này thứ y phải nhượng bộ sẽ không chỉ là một cái phòng ngủ, mà lần này chính là tôn nghiêm! Cậu ta đã sắp xếp tốt bên phía bệnh viện rồi, chỉ cần Lục Úy Lam đến đó, sẽ có người giẫm cong sống lưng, bẻ gãy cái đầu kiêu ngạo kia của y.
Bên này, Lục Hiếu Chi tựa như đã hạ quyết tâm hôm nay phải để Lục Úy Lam nhận rõ hiện thực, “Hôm nay con còn ngồi được ở cái bàn này là vì chúng ta không đành lòng, nhưng con phải trưởng thành lên, nên biết rằng trên đời này làm gì có thứ gì mà không có cái giá của nó, chúng ta cho con chỗ ở, cho con của cải và cuộc sống giàu sang mà người bình thường có mơ cũng không bao giờ chạm tới, con cũng phải báo đáp chúng ta, làm chút gì đó cho nhà họ Lục, con có hiểu không?"
Lục Úy Lam im lặng, vẻ mặt mờ mịt luống cuống, tựa như một đứa trẻ đã mất đi chỗ dựa, bị lời nói của Lục Hiếu Chi làm tổn thương sâu sắc, đồng thời y cũng cảm thấy một loại sợ hãi, một loại sợ hãi vì phiêu bạt không nơi nương tựa. Từ nhỏ đã được nuông chiều, thậm chí còn chưa từng tự kiếm được một xu nào, liệu y thực sự có thể sống sót nếu rời khỏi nhà họ Lục?
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT