Sau khi xác định cảm xúc của Lục Úy Lam không bị ảnh hưởng quá lớn, Túc Minh Ca yên tâm rời đi, thân là người tin tưởng Lục Úy Lam, anh đương nhiên muốn tìm ra bằng chứng. Về phần người hãm hại Lục Úy Lam, mặc dù vẫn chưa nghĩ ra, nhưng người có hiềm nghi lớn nhất bây giờ đúng thật là Lục Minh Tư.
Túc Minh Ca nói mắt nhìn người của mình tốt không chỉ là lời an ủi Lục Úy Lam, nhà họ Túc phá sản khi anh còn nhỏ, anh đi theo bố mẹ gặp rất nhiều loại người, nhìn người đã thành một loại bản năng, hoặc cũng có thể nói, anh rất giỏi quan sát những biểu tình, động tác nhỏ của người khác, có lẽ anh không thể mô tả cảm giác này một cách chi tiết bằng lời nói, nhưng anh thực sự có thể đoán được người kia thật sự nghĩ gì thông qua cử chỉ lời nói, biểu tình động tác của người đó.
Chính vì điều này mà anh nhạy bén hơn những người khác, anh đã sớm nhận thấy sự bài xích của Lục Minh Tư, Lục Minh Tư nhìn anh với ánh mắt lạnh lùng và thương hại, như thể đang nhìn một kẻ đáng thương không liên quan gì đến mình vậy.
Lúc đầu anh không biết đã xảy ra chuyện gì, cho rằng là do bản thân mình đã làm sai việc gì, từ khi ba mẹ qua đời, anh dành nhiều thời gian để kiếm tiền, có lẽ chính vì lý do này anh đã phớt lờ em trai mình.
Tuy nhiên, sau khi quan sát kỹ hơn, Túc Minh Ca phát hiện thêm nhiều điều mà anh không thể hiểu được, thậm chí càng nghĩ càng thấy ớn lạnh. Anh thấy Lục Minh Tư mua vé số rồi trúng thưởng, nhìn thấy Lục Minh Tư đứng chờ ở ngã tư đường, sau đó bắt gặp một đứa bé đang đi lạc, đứa bé đó tình cờ lại là cháu gái của hiệu trưởng một ngôi trường mà cậu ta vẫn luôn muốn vào học, anh nhìn thấy Lục Minh Tư cố ý tiếp cận một số người, cũng sẽ cố tình tránh xa một số người…
Theo thời gian trôi qua, càng ngày càng xuất hiện nhiều nghi ngờ, thậm chí làm dao động thế giới quan của Túc Minh Ca, anh cuối cùng cũng nhận ra, người này là em trai của mình, lại cũng không phải là người em trai kia.
Nghĩ đến khả năng dự đoán tương lai kỳ lạ của Lục Minh Tư, Túc Minh Ca không khỏi đau đầu.
Tiếu Thất tiễn anh trai về, y thu dọn bát đĩa, sau đó nhìn chằm chằm túi đồ ăn vặt lớn một hồi, quyết định hôm nay sẽ sa đọa như con người một chút. Kéo rèm lại, bật máy chiếu, mở phim lên, xé túi đồ ăn vặt, vặn chai cocacola ra, tận hưởng khoảng thời gian riêng tư này.
Cùng lúc đó, một đoạn video Túc Minh Ca xách theo đồ ăn đến nhà Lục Úy Lam được tung lên mạng, không cần nghĩ cũng biết, phía dưới phần bình luận không phải lời hay ý đẹp gì, trở lại câu lạc bộ, quả nhiên lại bị huấn luyện viên mắng một trận.
Dư luận trên mạng dậy sóng cũng không thổi đến Tiểu Thất, nhưng hiển nhiên y không muốn ngồi chờ chết, nên ngay khi mặt trời vừa lặn, Tiểu Thất rời khỏi khu biệt thự.
Dựa theo tin tức của 6362, y chờ ở một ngõ nhỏ tối tăm.
Đêm khuya, trong khu xa hoa trụy lạc, lượng người đi lại cũng không chịu nổi cái lạnh của đêm tối mà dần dần thưa thớt lại, gần đến một giờ sáng thì Tiểu Thất cuối cùng cũng đợi được người mình muốn tìm.
Mắt tam bạch say xỉn, đang được mấy người bạn dìu dắt, hắn kể lại những chiến công vĩ đại nào đó của mình, “Hôm nay anh mày thật sự rất vui, thằng chó Lục Úy Lam kia không phải chảnh lắm à? Cuối cùng cũng bị tao tống vào tù, bắt tao đi rửa xe, xe tao rửa nó lái nổi chắc, ha ha ha!”
Mấy người đi cùng mắt tam bạch cũng uống đến mức gần như không đứng vững, Tiểu Thất cảm thấy đám người này lắc lư đi lại mà không ngã, toàn là nhờ nhiều chân.
Tiểu Thất trực tiếp đi tới, túm lấy mắt tam bạch, giống như đang nhổ củ cải mà lôi hắn ta ra khỏi đám đông.
Mắt tam bạch lớn tiếng lầm bầm “Mày là ai?", Tiểu Thất hất nước đá lạnh đã chuẩn bị sẵn lên, mắt tam bạch lập tức tỉnh táo lại, nhìn Lục Úy Lam trước mặt không có biểu cảm gì, trong lòng biết chuyện lớn không ổn, quay đầu nhìn lại, nhưng thấy mấy người bạn uống say của mình căn bản không phát hiện ra thiếu người, lôi kéo nhau đi xa rồi. Tuy nhiên điều này cũng không trách được người khác, thực sự là mắt tam bạch hôm nay một khi vui lên thì sẽ điên cuồng uống rượu, không chỉ cho mình uống, mà còn cho người khác uống.
Thực hiện: Clitus x T Y T
“Lục Úy Lam, tao cũng đã rửa xe cho mày rồi, mày còn muốn làm gì nữa?” Mắt tam bạch dựa theo men say, vùng vẫy muốn thoát ra, nhưng loay hoay nửa ngày, lại phát hiện bản thân vẫn giống như một con gà con bị người ta khống chế trong tay.
Tiểu Thất khẽ cười, "Đừng lo lắng, xe rửa không tệ, hôm nay tôi đặc biệt đến để cảm ơn cậu, đi đi đi, tìm một nơi yên tĩnh, tôi kể vài câu chuyện cho cậu nghe." Nói rồi liền đặt tay lên vai mắt tam bạch, cưỡng ép bắt người đi.
Mắt tam bạch chân dưới mềm nhũn không thể nào thoát ra, tuy nhiên hắn nghe nói chỉ là nghe chuyện, cũng không quá lo lắng, nhưng thật ra hắn lại có cảm giác Lục Úy Lam có thể sẽ kéo hắn đến một góc nào đó đánh một trận.
Nhưng mà Lục Úy Lam chỉ ngồi xuống một cái ghế ở bên đường, sau đó thực sự bắt đầu kể chuyện cho hắn nghe.
Mắt tam bạch từ cảnh giác y sẽ đánh lén, đến không hiểu chuyện gì đang xảy ra, sau đó rất nhanh thấy lạnh sống lưng. Hắn ta tự cho là mình có lá gan không nhỏ, nhưng không biết tại sao những câu chuyện mà Lục Úy Lam kể lại đều khiến người ta rợn tóc gáy, hơn nữa xung quanh cũng dường như có gió lạnh quẩn quanh, ngay cả nhiệt độ môi trường cũng dường như đang phối hợp với nhịp điệu của câu chuyện. ( truyện đăng trên app TᎽT )
Cảm giác này là thứ mà mắt tam bạch chưa từng trải qua, hắn thậm chí có chút hoa mắt nhìn bóng cây dưới ánh đèn đường thành những bóng ma, nhưng chỉ một cái chớp mắt lại trở lại bình thường. Mắt tam bạch toàn thân toát mồ hôi lạnh, không biết liệu mình có phải uống quá nhiều rồi hay không.
Vừa kể một câu chuyện xong, Tiểu Thất hỏi một cách dịu dàng, "Về việc rửa xe, cậu có gì muốn nói với tôi không?"
Mắt tam bạch lắp bắp, “Còn không phải là… Là… Rửa xe à, còn cái gì muốn nói chứ…”
“Tốt, vậy chúng ta tiếp tục kể chuyện, kể về một người nghe kể chuyện, chỉ cần nghe đủ ba câu chuyện, cơ thể sẽ xảy ra biến đổi không biết trước được….”
Mắt tam bạch: “…”
Đêm đã khuya, trên đường phố hầu như không nhìn thấy người qua lại, thi thoảng tiếng côn trùng nửa sống nửa chết phảng phất như đến từ một thế giới khác, gió đêm lặng lẽ lướt qua vành tai, dường như là ai đó đang vỗ lên quần áo.
Câu chuyện thứ hai kết thúc, mắt tam bạch đổ mồ hôi như tắm, thậm chí bắt đầu nghiến răng. Lần này, khi Tiểu Thất nở nụ cười, cuối cùng hắn không thể chịu đựng được nữa, lên tiếng, "Tao nói.. Tao nói…Có người gọi cho tao, để lại chìa khóa trong phòng thay đồ, bảo tao lái xe đến địa điểm được chỉ định, sau đó qua một thời gian nữa hãy quay lại, lúc đó xe đã được rửa sạch!"
Mắt tam bạch nói rất nhanh, dưới áp lực hắn gần như phản xạ có điều kiện để kể lại mọi chuyện. Hắn không biết người gọi cho mình là ai, sau đó gọi lại thì số điện thoại đã bị khóa, làm xong việc hắn cũng nghi ngờ, nhưng chỉ cần khiến Lục Úy Lam gặp xui xẻo, hắn sẵn sàng giả vờ câm điếc.
“Vậy không sao rồi, đi thôi, nhớ trên đường đừng quay đầu lại nhé, nếu không sẽ có thứ gì đó đi theo cậu về đấy." Tiểu Thất cười ngoan ngoãn, nhẹ nhàng vỗ nhẹ lên vai mắt tam bạch, đứng dậy rời đi, để lại mắt tam bạch cứng đờ muốn khóc không thành tiếng.
Chờ đi xa rồi, tiếng nghiến răng của 6362 mới hơi hơi dừng lại, sau khi hết nghiến răng, câu đầu tiên hệ thống hỏi là, [Thật sự có thứ gì đi theo hắn à?]
“Có.” Tiểu Thất bước chậm trên đường về nhà, đột nhiên quay đầu chỉ vào chỗ trống không phía sau, "Phía sau chúng ta cũng có vài thứ đi theo kìa."
6362 “…Cạch cạch cạch cạch cạch cạch!”
Kể chuyện ma vào ban đêm, làm sao có thể có nhiều người nghe chứ, còn không phải phải bắt vài con quỷ đến cổ vũ, nhưng những con quỷ này rõ ràng không nhiệt tình gì cả, vừa nghe đã muốn chạy, còn phải lãng phí linh lực trói chúng lại, khiến y bây giờ giống như một cái bóng bay, ôi, cuộc sống khó khăn quá đi.
Trong tiếng nghiến răng của hệ thống, Tiểu Thất trở về biệt thự, trước khi vào cửa, y nghĩ đi nghĩ lại, vẫn là rộng lượng thả những con quỷ bị trói ra, thậm chí còn hiền lành vẫy tay với ngoài cửa, "Hoan nghênh các bạn lần sau đến nghe chuyện nữa nhé."
Một đám quỷ nghe vậy lập tức bỏ chạy tan tác, trong nháy mắt đã biến mất.
6362 thấy vậy nghiến răng càng lớn, [Ký chủ, rốt cuộc anh là gì vậy?]
Tiểu Thất ngược lại không vội vàng, “Mày đoán đi, đoán đúng rồi sẽ kể chuyện cho mày nghe."
6362 lập tức không tò mò nữa, chuyển sang nghiêm túc nghiên cứu cốt truyện, [Là Lục Minh Tư muốn hãm hại ký chủ sao? Nhưng cậu ta là nhân vật chính mà, sao có thể cướp công việc của thế thân chứ?]
“Nhưng cậu ta cũng không biết mình là nhân vật chính.” Tiểu Thất không hiểu Lục Minh Tư tại sao lại có thể trùng hợp đến vậy, trong vô số người lại trùng hợp đâm phải cô gái trong cốt truyện gốc? Trừ khi cậu ta vốn đã biết chuyện này, biết cuộc sống sinh hoạt của cô gái, vào lúc nào sẽ đi qua đoạn đường nào, biết cô gái có một người anh trai yêu thương cô, có một người bạn là streamer nổi tiếng.
Nhưng có lẽ cũng chính vì biết, Lục Minh Tư đã xóa sạch mọi dấu vết của mình, camera giám sát, camera hành trình trên xe, thậm chí cả dấu vân tay, có thể nói là kín kẽ không có sơ hở. Tiểu Thất kể những nghi ngờ của mình cho 6362, 6362 cũng thấy quá trùng hợp, trong lúc nhất thời đầu óc cũng có chút trống rỗng.
“Tất cả đều là vấn đề nhỏ.” Tiểu Thất lại không quá gấp gáp.
6362 lập tức tỉnh táo lại, [Ký chủ có cách nào à?]
____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____
“Có, lấy câu chuyện hay của tao làm thù lao, tìm mấy con quỷ giúp đỡ còn không phải nhẹ nhàng à? Cậu ta có thể phòng người, nhưng liệu có thể phòng được quỷ không?”
6362 “…” Được à? Lẽ nào là nó không biết thưởng thức? Hơn nữa như vậy không phải là gian lận sao? Nhưng mà nhân vật chính cũng gian lận rồi nhỉ?
“Đúng rồi, có cốt truyện mới chưa?” Tiểu Thất hỏi.
[Không có.] 6362 trả lời xong cũng thấy kỳ lạ, [Xảy ra chuyện lớn như vậy, sao không xuất hiện cốt truyện mới?]
“Có thể là chủ thần của tụi mày muốn đổi nhân vật chính rồi nhỉ?” Tiểu Thất lấy ra một túi que cay, thứ này mùi vị hơi lạ, nhưng ăn quen rồi thì cũng khá ngon.
[Không thể nào, nhân vật chính không phải là rau cải, nói đổi là đổi được.] 6362 cảm thấy ký chủ của mình có chút viển vông.
Mặc dù không biết tại sao Lục Minh Tư lại đột nhiên vội vàng ra tay, nhưng Tiểu Thất cảm thấy đây không phải là một cơ hội để rời khỏi nhà họ Lục. Cốt truyện này không phải là do y OOC để đổi lấy, cũng không nằm trong sự giám sát của hệ thống, nếu sử dụng đúng cách, tất nhiên có thể hợp lý để rời khỏi nhà họ Lục.
Sáng hôm sau, Tiểu Thất thức dậy trong ánh nắng rực rỡ, chép chép miệng, lại gửi cho anh trai mình một đống thức ăn ngon. Và đúng như dự đoán, dựa trên sự kiên trì không bị huấn luyện viên đánh chết thì sẽ luôn mang cơm đến cho Tiểu Thất, anh trai của y, Túc Minh Ca không phụ sự mong đợi của mọi người, đã xuất hiện trong biệt thự của Tiểu Thất một lần nữa.
Túc Minh Ca nói rằng anh đang tìm người để điều tra hiện trường vụ tai nạn và những đoạn đường có thể có camera giám sát ghi lại chiếc xe gây tai nạn, nhưng anh vẫn chưa nhận được bất kỳ thông tin hữu ích nào.
Tiểu Thất nghe vậy liền vỗ vỗ ngực, "Chuyện này giao cho em!" Y đã nghĩ ra một vài câu chuyện, chắc chắn sẽ có rất nhiều con quỷ tranh nhau nhận nhiệm vụ.
Túc Minh Ca hơi ngạc nhiên, nhưng nhìn thấy vẻ tự tin của em trai thì cũng không không nỡ mở miệng đả kích, "Được, chúng ta cùng nhau cố gắng."