Sau khi chơi xong trận đấu thứ ba, Giang Hoán nói có việc cần phải rời đi, sau đó thoát khỏi trò chơi. Hứa Nhược cảm thấy chơi một mình không có gì thú vị cả, cô cũng thoát khỏi trò chơi theo sau. Khi cởi tai nghe, cô trở lại thế giới thực, nhưng trong đầu cô vẫn vang lên âm thanh loáng thoáng của tiếng súng và giọng nói dễ nghe của Giang Hoán.

Người đó luôn giữ một thái độ điềm đạm, trước sau như một, đôi khi mang chút vẻ lười nhác, dường như không điều gì có thể thoát khỏi tầm kiểm soát của anh, một ɕảɷ ɠıáɕ của người chỉ huy chiến trận.

Hứa Nhược không thể không tò mò về Giang Hoán. Cô cảm thấy hơi lo lắng nhưng không rõ lý do tại sao. Cô mở trình duyệt, nhập tên Giang Hoán nhưng không có kết quả. Sau đó cô kiểm tra trên Weibo, cũng chỉ thấy những bình luận về kỹ năng của anh. Về cuộc sống ngoài đời của anh dường như không có ai biết cả.

Giang Hoán sẽ trông như thế nào nhỉ? Khi đấu đôi với Giang Hoán, khi nghe giọng nói của anh, cô luôn tự nghĩ về một khuôn mặt rất xuất sắc, giống như những nhân vật chính trong các tiểu thuyết trên mạng, không chỉ có kỹ năng xuất sắc mà còn có vẻ đẹp không thể chê.

Nhưng sau đó, cô nghĩ lại, trong cuộc sống thực, một người chơi game với kỹ năng xuất sắc, giọng nói dễ nghe như vậy, nếu thêm vào đó là một khuôn mặt ấn tượng, liệu có phải ông trời quá thiên vị không?

Khi Dịch Mộng bước vào phòng thì thấy Hứa Nhược đang nhìn chăm chú vào màn hình máy tính, tay chống đầu lên bàn, đắm chìm trong suy nghĩ.

"Má ơi."

"Cậu vào lúc nào vậy?" Hứa Nhược mới hồi phục, luống ca luống cuống đóng cửa sổ trình duyệt, mất tự nhiên chỉnh lại đầu tóc.

"Tớ vào gọi cậu ra ăn trưa đó." Dịch Mộng khoanh tay, "Tớ ở phòng khách gọi cậu mấy lần lận mà cậu không thèm trả lời."

“Á, vậy sao?” Vừa rồi cô nhập tâm đến như vậy sao?

"Đây là anh chàng streamer cùng chơi với cậu lần trước đúng không? Sao, trúng tiếng sét ái tình rồi hả?”

 

"Không, không phải, tớ chỉ là... tò mò một chút thôi." Hứa Nhược đỏ mặt, "Chúng ta đi ăn trưa đi."

Trong những ngày cuối tháng ba, thời tiết vẫn chưa hoàn toàn ấm áp. Giang Hoán mặc chiếc áo khoác gió màu đen, đậu xe ở mép đường đợi người.

Bàn tay dài của anh nắm chặt vô lăng, các ngón tay gõ từng nhịp từng nhịp.

Khi đếm đến sáu mươi, người kia đã đến.

"Trễ năm phút." Giang Hoán nhìn vào đồng hồ trên tay trái, nói với Lý Duy vừa ngồi lên ghế phụ.

"Hôm nay tôi mời, được chưa?"

"Tất nhiên là cậu mời." Giang Hoán vừa nói vừa khởi động xe. Chiếc xe nhanh chóng hòa mình vào dòng xe đông đúc của thành phố.

"À, Giang Hoán, tôi có chuyện muốn hỏi."

Giang Hoán gật đầu nhẹ, mời anh ấy nói tiếp.

"Cậu nghĩ, cô ấy thế nào?"

"Ai vậy?"

“Ôi…" Lý Duy thở dài, "Sao lại quên người ta nhanh như vậy? Cô gái đấu đôi với cậu ấy.”

Gần đây ai đấu đôi với mình nhỉ? Giang Hoán tự hỏi.

"Cậu thấy cô ấy thế nào?"

"Thế nào là thế nào?"

"Thì là... Cảm nhận của cậu về người ấy chẳng hạn..." Lý Duy điên cuồng nhấn mạnh.

"À…" Giang Hoán tiếp tục nhìn chằm chằm vào cung đường phía trước, "Khá tốt đấy."

"Giang đại mỹ nam ơi, cậu có thể mở cửa sổ lòng mình một chút không? Mọi người đều nói rằng khi nam nữ cùng chơi game với nhau, rất dễ nảy sinh tình cảm đấy. Cậu và cô ấy không có chút tia lửa nào sao?"

Giang Hoán nhìn Lý Duy một cái, nhẹ nhàng hất hàm, "Từ khi nào mà cậu trở thành bà mối vậy?”

"Thôi đi." Lý Duy nhìn dòng xe phía trước bị kẹt cứng, sau đó nói tiếp, "Được rồi, Giang đại mỹ nam, cả đời này cậu cứ sống một mình vậy đi."

Sau đó, Lý Duy nhỏ giọng nói: "Nếu không phải vì tôi đã sống cùng cậu trong một phòng ký túc xá ở đại học, thì tôi đã nghi ngờ giới tính của cậu rồi đấy."

Lý Duy là bạn cùng phòng của Giang Hoán từ đại học và cũng là một trong số ít người bạn mà Giang Hoán còn chơi. Người ta không biết, nhưng Lý Duy có thể không biết sao? Trong suốt bốn năm đại học, Giang Hoán chắc chắn là quân tử của trường, một ngôi sao nổi bật trong cả trường với đám fan đến từ tất cả mọi nơi mọi độ tuổi. Nếu không phải vì tính cách lạnh lùng và không thích bị làm phiền, có lẽ số lượng người theo đuổi còn tăng gấp nhiều lần nữa.

Nhưng đáng tiếc là Giang Hoán không mặn mà với việc hẹn hò. Lý Duy cũng biết tình hình gia đình của Giang Hoán khá phức tạp, nhưng sống hai mươi lăm năm, chẳng lẽ lại không rung động với ai cả?

Hứa Nhược và Dịch Mộng đến một quán ăn yên tĩnh, trang trí đơn giản, ít người, thích hợp để ngồi ăn và nói chuyện. Hứa Nhược và Dịch Mộng đều làm việc tại nhà, đối diện với máy tính nhiều, vì vậy hai người thường xuyên đi mua sắm và ăn uống để không bị lạc lõng với xã hội.

Cũng chỉ đơn giản là đi ăn trưa, Hứa Nhược không muốn phải trang điểm nhiều, chỉ đơn giản là buộc tóc đuôi ngựa, mặc chiếc váy dài liền thân cùng với chiếc áo khoác bên ngoài, rồi cùng Dịch Mộng đi ăn.

Sau khi đến, Dịch Mộng nói với Hứa Nhược: "Cậu gọi món đi, tới đi WC đã."

"Oke."

Sau khi gọi món, nhà hàng bắt đầu có thêm khách. Hứa Nhược và Dịch Mộng ngồi ở góc xa nhất, cô cảm thấy như nhìn thấy một hình bóng quen thuộc, nhưng chỉ là thoáng qua thôi.

Cô cũng không chắc lắm, đang chuẩn bị nhìn kỹ hơn thì điện thoại có âm báo.

Là tin nhắn từ Dịch Mộng.

Chuyện khó nói cần cấp cứu… Hứa Nhược vội vàng tìm đồ trong túi xách.

"Xin chào, cho tôi hỏi nhà vệ sinh ở đâu vậy?" Lần đầu tiên Hứa Nhược đến quán này nên cô chưa biết.

"Quý khách đi thẳng rồi rẽ phải." Người phục vụ nói với cô.

"Được, cảm ơn." ( truyện đăng trên app TᎽT )

Hứa Nhược đứng dậy, cầm túi xách đi đúng theo chỉ dẫn của người phục vụ. Cô không ngờ rằng có một người đột ngột xuất hiện ở khúc rẽ.

Không có bất kỳ thời gian phản ứng nào.

Bịch.

"Ái…" Hứa Nhược cúi xuống, ôm trán của mình, hơi thở gấp gáp.

"Xin lỗi, cô ổn chứ?"

Một giọng nói từ phía trên đầu truyền đến.

Nghe thấy giọng nói đối phương, Hứa Nhược ngưng lại, vẫn giữ tư thế ôm trán, nhưng từ từ, cô chầm chậm nhìn lên.

Người này có một khuôn mặt rất đẹp, đường nét khuôn mặt sắc cạnh, sống mũi cao, đôi môi mỏng, đôi mắt phượng nổi bật. Đặc biệt là đôi mắt, mí mắt mỏng, đuôi mắt hơi xếch lên, trong mắt như chứa một làn suối trong trẻo.

Một giây, hai giây...

Hứa Nhược vội vàng di chuyển ánh mắt ra xa, vội vàng cúi xuống. Cô mơ mơ màng màng, vội vàng nhặt những thứ rơi ra khỏi túi.

Giấy ăn, son môi, chìa khóa... Càng cuống càng vội vàng.

Đột nhiên, một bóng tối đổ xuống.

Anh không nói nhiều, chỉ cầm lấy túi xách từ tay cô, đặt đồ vào túi một cách ngăn nắp, khiến mọi thứ trở nên gọn gàng. Sau khi sắp xếp xong, anh lại nói một tiếng: "Xin lỗi."

Cả hai người ngồi xổm trên đất, quá gần nhau, cô thậm chí còn ngửi thấy mùi nước hoa thoang thoảng trên người anh nữa. Hứa Nhược nhìn vào bàn tay của anh, từ từ nhận túi xách, khuôn mặt cô bỗng nhiên ửng đỏ. Cô nhận lấy túi xách từ tay anh, bỏ lại một câu "Cảm ơn" rồi nhanh chóng chạy đi.

Bước vào nhà vệ sinh nữ, Hứa Nhược đưa một miếng băng vệ sinh vào khoang thứ ba, sau đó đi đến bồn rửa mặt, té nước giúp mặt cô bớt nóng. Một lúc sau, Hứa Nhược mới có thể lấy lại bình tĩnh.

Nhưng trái tim cô vẫn đập rất nhanh.

Mấy phút sau, Dịch Mộng rời khỏi nhà vệ sinh, thấy Hứa Nhược như vậy, cô nhanh chóng hỏi: "Có chuyện gì vậy? Sao trông mặt cậu đỏ ửng thế?"

"Không có chuyện gì cả," Hứa Nhược sờ nhẹ vào hai má đang nóng rực của mình, "Chúng ta nhanh chóng quay lại đi."

Quay trở lại bàn ăn, thức ăn đã được mang lên, Hứa Nhược đang chuẩn bị cầm đũa, đột nhiên nghe thấy giọng nói của người kia ở phía sau lưng...

"Xin chào, hai vị muốn gọi món gì?"

"Ừ, một phần của món này, và còn có..."

Hứa Nhược đang vểnh tai nghe, Dịch Mộng đột nhiên vỗ vào tay cô, hất cằm về phía người đó và nói nhỏ: "Ê, nhìn phía sau cậu đi, người đó đẹp trai lắm luôn ấy!"

Hứa Nhược quay đầu nhìn cẩn thận, chỉ một cái liếc nhẹ là cô đã vội vàng quay lại. Thực sự là người đó, anh đang ngồi đối diện một người đàn ông khác.

Lúc này, anh đang cúi đầu chăm chú gọi món, ánh đèn vàng nhẹ của nhà hàng tạo nên bóng đen trên khuôn mặt anh, khuôn mặt của anh có khối nét rõ ràng, thu hút mọi ánh nhìn.

Phong cách của anh thực sự rất nổi bật, dù là giây phút Hứa Nhược vô tình nhìn thẳng vào mắt anh, hay là một cái nhìn ngẫu nhiên của Dịch Mộng đều đủ để chứng minh anh chính là một trong những người đẹp trai xuất sắc nổi bật so với những người khác.

"Đẹp trai quá!" Dịch Mộng không ngừng than thở, "Nhưng mà, chắc chắn người như anh ấy không thiếu phụ nữ bên cạnh, cậu có nghĩ vậy không?"

"Cậu đang nghĩ gì đấy? Một tình yêu sét đánh à?"

"Chẳng có gì cả, trai đẹp chỉ để ngắm thôi, chỉ có thể ngắm nhìn từ xa, không thể nào chạm tới.”

Bữa ăn này, Hứa Nhược ăn mà tâm trí không ở đây, dĩ nhiên không chỉ vì ngoại hình xuất sắc của người đó, mà chủ yếu là vì giọng nói của anh ấy, trong trẻo và thuần khiết, còn có sự hấp dẫn độc đáo của nam giới.

Nó thực sự rất giống với giọng nói đã truyền đến tai cô qua tai nghe cách đây hai tiếng.

Nhưng mà, giọng nói qua tai nghe đã được xử lý, khác biệt với thực tế, và trên thế giới này, có quá nhiều người có giọng nói giống nhau, liệu có thể là một sự trùng hợp không?

Sau bữa ăn, Hứa Nhược và Dịch Mộng đi đến quầy thanh toán.

Tuy nhiên, vì họ ngồi ở góc, nên muốn đi ra ngoài hai người chỉ có một lối, buộc phải đi qua bàn đó.

Ánh mắt của Dịch Mộng công khai ngắm nhìn anh chàng đó, Hứa Nhược thở dài một cái, thậm chí khi cảm thấy ánh nhìn của người đó quay lại, cô cũng không đưa ra bất kỳ ánh mắt nào, chỉ hướng về phía trước.

Rất may, vừa đi qua bàn đó, Hứa Nhược đã hồi phục lại bình thường.

Nhưng ở phút tiếp theo, Lý Duy sau lưng với giọng nói đầy ngạc nhiên và phấn khích vang lên: "Ơ, đây không phải là...?"

Âm thanh này đối với Hứa Nhược giống như một cú sốc từ trên trời rơi xuống.

Cô biết! Cô vừa thấy Lý Duy vào nhà hàng này, lúc đó cô còn nghi ngờ mình nhìn nhầm. Nhưng tại sao lại phải gọi cô lúc này cơ chứ?!

Hứa Nhược cảm nhận rõ ánh nhìn của người đó cũng theo dõi theo mình, cô cảm thấy cơ thể cứng ngắc, vội vã quay mặt sang hướng khác.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play